Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như cảm nhận ánh mắt rực cháy của Võ Xương, Dương Thanh nhíu mày nhìn qua.

Quả nhiên thấy ngay ánh mắt Võ Xương đầy sự tham lam, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Thiên Tử trong tay anh.

Dương Thanh thầm nghĩ trong lòng: Không tốt rồi. Bị cao thủ cấp bậc đỉnh cao như Võ Xương nhắm trúng, đây không phải chuyện tốt.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại bình tĩnh lại, Võ Xương sớm đã nhắm vào anh rồi, thậm chí còn muốn anh chết, cho dù hiện tại có bị nhắm trúng kiếm Thiên Tử thì cũng chẳng có gì to tát.

“Võ Xương, trò khôi hài này nên kết thúc thôi!”

Ngay lúc này, Ngô Hùng Bá bỗng lên tiếng nói.

Võ Xương cười lạnh một tiếng: “Kết thúc? Được thôi, chỉ cần ông giao tên kia cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa người của Thiên Hải Tông rời đi”.

Nếu có thể có được kiếm Thiên Tử, cho dù tạm thời bỏ qua ân oa với Thành Chủ Phủ thì có sao chứ?

Võ Xương đã bước vào Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ bán bộ nhiều năm nay, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, hôm nay, ông ta cảm nhận được cơ hội này trên kiếm Thiên Tử.

Nếu có thể có được kiếm Thiên Tử, ông ta nắm chắc được tám mươi phần trăm có thể thành công tiến được Thiên Cảnh thất phẩm trong vòng ba tháng.

Có thể tiến vào Thượng Giới giới Cổ Võ tu hành, đây chính là ước mơ của ông ta.

Hiện tại kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và giới thế tục đã bắt đầu rạn nứt, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn dung hòa với giới thế tục.

Đến lúc đó, linh khí Tân Thế Giới sẽ giảm mạnh so với linh khí ở Trung Giới giới Cổ Võ ban đầu, khi đó cho dù có muốn đột phá nữa cũng càng khó hơn.

Ngô Hùng Bá sao lại không hiểu được tâm tư của Võ Xương chứ? Ông ta cười lạnh một tiếng: “Dương Thanh là khách quý của tôi, muốn tôi giao cậu ấy cho ông là chuyện không thể!”

Võ Xương tức giận: “Ngô Hùng Bá, ông thật sự muốn quyết chiến một trận với Thiên Hải Tông tôi sao?”

Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Không phải tôi, mà là ông hăm dọa người khác, muốn sống chết với tôi! Hôm nay, tôi sẽ cược sống chết ở đây, muốn đưa Dương Thanh rời khỏi Phủ Thành Chủ, là không thể, trừ phi bước qua xác tôi!”

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế đã bùng nổ từ trong người ông ta.

Đôi mắt Võ Xương đầy vẻ nặng nề trước nay chưa từng có.

Ông ta không ngờ Ngô Hùng Bá lại vì Dương Thanh mà lại muốn đối đầu sống chết với ông ta.

Vừa nãy, ông ta và Ngô Hùng Bá đã giao chiến cả trăm hiệp, cũng thăm dò căn cơ của nhau, có thể nói, thực lực hai người không phân cao thấp.

Nếu thực sự sống chết một trận, ai sống ai chết cũng khó biết được.

Tuy Võ Xương muốn để Thiên Hải Tông lật đổ địa vị phủ Thành Chủ tại Bạch Hổ Thành, nhưng tự mình cũng biết mình, một khi hai thế lực lớn bùng nổ một trận tử chiến, đến cuối cùng cũng chỉ lưỡng bại câu thương.

Trước mắt, vẫn chưa phải lúc quyết chiến sống còn.

Suy nghĩ một lúc, Võ Xương nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nói: “Ông và tôi có giao chiến nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng chúng ta đổi cách khách để kết thúc chuyện hôm nay?”

Ngô Hùng Bá nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Ông nói xem!”

Võ Xương nói: “Sức chiến đấu mà Dương Thanh thể hiện mạnh thế nào, chúng ta đều biết rõ, có thể nói, thực lực cậu ta không kém mấy vị trưởng lão Thiên Hải Tông tôi”.

Ngô Hùng Bá nhíu chặt mày, tuy đối phương vẫn chưa nói hết nhưng ông cũng mơ hồ đoán được gì đó.

Võ Xương nói tiếp: “Cứ để Dương Thanh đấu với tứ trưởng lão Lê Nguyên Thanh của Thiên Hải Tông tôi một trận, nếu Lê Nguyên Thanh thắng, ông giao Dương Thanh cho tôi, thế nào?”

Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Võ Xương, ông không còn mặt mũi gì sao? Dương Thanh nhỏ tuổi cỡ nào, Lê Nguyên Thanh bao nhiêu tuổi? Ông bảo bọn họ đánh một trận định thắng thua?”

“Theo tôi biết, thiên phú võ đạo của con trai ông rất xuất chúng, lại cùng tuổi Dương Thanh, chi bằng để con trai ông đánh một trận với Dương Thanh, chỉ cần con trai ông có thể thắng, Dương Thanh có thể để ông đưa đi”.

Ánh mắt Võ Xương chợt lạnh, con trai ông ta như thế nào, ông ta biết rõ hơn ai hết, giữa những người cùng tuổi, có lẽ có thể xem là thiên tài võ đạo, nhưng so với Dương Thanh, quả thực là rác rưởi.

Phải biết là, sức chiến đấu mà Dương Thanh thể hiện vượt xa võ giả đồng trang lứa, đã đạt đến cao thủ đỉnh cao ở tuổi như ông ta.

Võ Xương nói: “Ngô Hùng Bá, ông nói như vậy thì không thú vị gì cả, sức chiến đấu của Dương Thanh mạnh thế nào, có thể thấy rõ, để người cùng lứa đấu với cậu ta, chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết sao?”

Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Thì ra ông cũng tự biết nhỉ, biết con trai ông là phế vật, không phải đối thủ của Dương Thanh”.

“Dù sao tôi cũng đã nói rồi, muốn đưa Dương Thanh rời khỏi đi, trừ khi tôi chết!”

Thấy Ngô Hùng Bá vì Dương Thanh mà làm đến bước này, ai ai ở đây cũng đều kinh sợ.

Ngay cả Dương Thanh cũng rất bất ngờ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Mặc dù biết Ngô Hùng Bá bảo vệ anh như vậy cũng có lợi ích khác, nhưng lại không quá đáng như những người khác, cho anh cảm giác tôn trọng và hoàn toàn tự do.

Dương Thanh cũng hiểu rõ, chuyện hôm nay, muốn thiện e là không thể.

Nghĩ đến đây, anh bỗng lên tiếng nói: “Võ tông chủ, lời vừa nãy của ông, là thật sao?”

Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn Dương Thanh.

Ánh mắt Võ Xương nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Tôi đường đường là tông chủ Thiên Hải Tông, chẳng lẽ lại lừa gạt cậu trước mặt nhiều người vậy sao?”

“Chỉ cần cậu dám đấu một trận với tứ trưởng lão Lê Nguyên Than của Thiên Hải Tông tôi, nếu cậu thắng, tôi lập tức đưa người của Thiên Hải Tông rời đi, sau này tuyệt đối không gây rối với cậu”.

Dương Thanh hỏi ngược lại: “Thắng bại trong lời của Võ tông chủ, phân định thế nào?”

Võ Xương nói: “Chỉ cần cậu có thể chém giết Lê Nguyên Thanh, xem như cậu thắng! Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không để Lê Nguyên Thanh giết cậu, chỉ cần cậu không còn sức chiến đấu thì xem như cậu thua, thế nào?”

Dương Thanh lớn tiếng nói: “Được, tôi đồng ý!”

Thấy anh đồng ý, Ngô Hùng Bá lập tức biến sắc, vội nói: “Dương Thanh, cậu đừng kích động, Lê Nguyên Thanh tương đương với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ, trong trận chiến vừa nãy, ông ta còn chưa dùng hết toàn bộ thực lực”.

Võ Xương vội nói: “Ngô Hùng Bá, Dương Thanh đã đồng ý rồi, ông đừng có xen vào việc người khác”.

“Ông…”

Ngô Hùng Bá tức giận không thôi, nhưng cũng không phản bác được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK