Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hạ Hà hơi nhích chân, lao về phía đội trưởng đội hộ vệ vừa giết Lưu Kỳ bằng đao.
“Chết đi!”
Hạ Hà quát, tung chưởng về phía vị trí trái tim của đội trưởng đội hộ vệ.
“Cô dám!”
Hà Chí lập tức biến sắc, quát lên.
“Ầm!”
Hạ Hà đánh trúng ngực đội trưởng đội hộ vệ, sau tiếng va chạm nặng nề, đội trưởng đội hộ vệ hộc máu, bay ra xa.
Sau khi rơi xuống đất, đội trưởng đội hộ vệ lại hộc máu rồi chết ngay tại chỗ.
“Sao có thể chứ?”
Người nhà họ Hà vô cùng kinh hãi.
Người kia có thể đảm nhiệm chức đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Hà, đương nhiên thực lực sẽ không yếu, cảnh giới của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Nhưng bây giờ, ông ta lại bị Hạ Hà đánh chết.
Tức là Hạ Hà đã có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi ư?
Đúng lúc này, Hạ Hà bỗng nhìn về phía Hà Chí, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí mãnh liệt.
“Cô... cô định làm gì?”
Hà Chí run rẩy lắp bắp, vô thức lùi mấy bước.
Hai hộ vệ nhà họ Hà vội bước đến, chắn trước Hà Chí.
“Tại sao phải ép tôi? Tại sao?”
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Hà Chí bằng ánh mắt lạnh như băng, vừa nói vừa bước đến gần ông ta.
Thấy Hạ Hà đang đằng đằng sát khí, Hà Chí vô cùng sợ hãi, vừa lùi vừa hét: “Hạ Hà, tôi là bác cả của cô, cô định làm gì?”
Hạ Hà cười khẩy: “Bác cả? Có loại bác cả nào ép cháu mình như ông à? Tôi chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hà, làm người bình thường thôi, sao các người cứ phải ép tôi? Tại sao chứ?”
Sau tiếng quát của cô ta, khí thế đáng sợ cũng không ngừng tràn ra từ người cô ta.
Cao thủ nhà họ Hà đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Hà Chí sợ đến mức sắp tiểu ra quần, ông ta không ngờ thiên phú vừa thức tỉnh của Hạ Hà lại đáng sợ như thế.
Điều khiến ông ta vô cùng khó hiểu chính là người thức tỉnh thiên phú võ đạo đều phải có tổ tiên là người luyện võ, nhưng tổ tiên nhà họ Hà cũng không phải cao thủ lợi hại gì!