Hay nói cách khác, đối phương đến từ Trung Giới giới Cổ Võ.
Khương Kiếm không dám thất lễ, vội đứng dậy rời khỏi phòng.
“Hà à, con lớn rồi!”
Bóng mờ nhìn Hạ Hà, mỉm cười ấm áp, ánh mắt vô cùng trìu mến.
Hạ Hà nhìn bóng mờ, nước mắt rơi lã chã, cô ta nhìn chằm chằm vào ông ta: “Bố là bố con thật à?”
Bóng mờ gật đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Bố biết con có nhiều chuyện muốn hỏi bố, nhưng giờ bố không thể tiết lộ điều gì, chỉ có thể nói với con rằng khi thời cơ tới, không cần bố giải thích, con cũng sẽ biết hết thôi”.
Hạ Hà vô cùng khó hiểu, rõ ràng bố đang đứng trước mặt cô ta, tại sao không thể nói cho cô ta biết chứ?
Đúng lúc này, Hà Hồng Viễn bước tới.
Khi thấy bóng mờ lơ lửng trong không trung, lão ta lập tức biến sắc, như nhìn thấy ma, lảo đảo lùi lại.
“Cậu... cậu là Hạ Anh Hùng!”
Hà Hồng Viễn thốt ra cái tên này bằng giọng run rẩy.
Nghe thấy lão ta nói thế, phần lớn người đang có mặt đều tỏ ra ngờ vực.
Hồi nãy Hà Chí đã gọi bóng mờ là chú ba, còn Hà Hồng Viễn lại gọi bóng mờ là Hạ Anh Hùng.
Chẳng lẽ Hạ Anh Hùng không phải con ruột của Hà Hồng Viễn à?
Ngoài ra, họ của Hạ Hà và Hạ Anh Hùng cũng cho thấy vấn đề.
“Hà Hồng Viễn, năm đó tôi ở nhờ nhà họ Hà ba năm, nhận ông làm cha, đã lập công lớn cho nhà họ Hà, có thể nói nếu không có tôi thì cũng không có sự huy hoàng của nhà họ Hà”.
“Tôi tin tưởng ông nên mới giao con gái cho ông, không ngờ có ngày, ông lại định dồn con tôi vào đường cùng! Ông tưởng tôi rời khỏi nhà họ Hà rồi thì không bảo vệ nổi con gái tôi à?”
Hạ Anh Hùng nghiêm nghị chất vấn, sau khi nói xong, ông ta lập tức phóng khí thế mạnh mẽ về phía Hà Hồng Viễn.
“Ầm!”
Hà Hồng Viễn bị khí thế này đánh bay, lập tức hộc máu, mặt tái mét.
Trong mắt lão ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Hơn hai mươi năm trước, Hạ Anh Hùng đã vô địch ở Trung Châu.
Hà Hồng Viễn cũng không biết rốt cuộc Hạ Anh Hùng mạnh đến mức nào, vì khi ấy, cao thủ mạnh nhất Trung Châu còn chưa chạm nổi vào áo Hạ Anh Hùng thì đã thua.
“Hạ Anh Hùng, cậu đừng hiểu lầm, tôi chưa bao giờ định giết con gái cậu, thậm chí tôi còn định chọn con gái cậu làm người thừa kế nhà họ Hà”.
Hà Hồng Viễn vội nói.
“Thế à?”