Đội trưởng đội hộ vệ gật đầu, cầm đao bước tới chỗ Lưu Kỳ.
Hồi nãy, chính người này đã ném đao ra, đâm thủng lốp chiếc xe mà Hạ Hà ngồi.
Ông ta là đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Hà, đương nhiên thực lực sẽ không thấp.
Vì cú va chạm mạnh hồi nãy, mặt Lưu Kỳ đầm đìa máu tươi, ông ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hà Chí: “Hà Chí, ông sẽ gặp báo ứng!”
“Hừ!”
Đội trưởng đội hộ vệ lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi mà vẫn dám nói nhảm”.
Sau khi dứt lời, ông ta cầm đao chém về phía Lưu Kỳ.
“Đừng!”
Hạ Hà kinh hãi, hét lên.
“Phập!”
Nhưng đội trưởng đội hộ vệ chỉ nghe lệnh Hà Chí, sao có thể nghe cô ta?
Thanh đao cắm phập vào tim Lưu Kỳ.
Tuy đã chết, trên gương mặt đầy máu của Lưu Kỳ vẫn không hề có vẻ e dè, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hà Chí bằng đôi mắt đỏ ngầu, như muốn nhớ kỹ tên súc sinh này, làm ma cũng không bỏ qua cho ông ta.
Hạ Hà đờ đẫn nhìn Lưu Kỳ gục đầu xuống.
Cô ta có cảm giác mình đang mơ, sao một người vừa sống sờ sờ đã bị giết rồi?
Ông ta bị giết chỉ vì đã đưa cô ta rời khỏi nhà họ Hà.
Cảm giác đau nhói bỗng xộc lên đầu cô ta.
Hà Chí khoát tay, nói: “Người đâu, đưa nó đến phòng cậu Khương Kiếm cho tôi”.
Hai hộ vệ vội bước đến, định đưa Hạ Hà đi.
“A!”
Hạ Hà bỗng ngửa mặt lên trời, hét lớn, khí thế như đến từ viễn cổ bùng nổ từ người cô ta.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai hộ vệ kia như bị đánh mạnh, bị khí thế vừa bùng nổ từ người Hạ Hà đánh bay ra xa.
Hà Chí ngơ ngác nhìn cảnh tượng này với vẻ không dám tin.
Chẳng phải cô ta là người bình thường à?
Cô ta có tu vi từ bao giờ thế?
Với khí thế mà cô ta vừa phóng ra, chắc phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhỉ?
Lần trước, khi mẹ Hạ Hà lao vào đá tự sát, Hạ Hà cũng có những biểu hiện tương tự.
Nhưng sau đó, Hạ Hà lại bình thường như cũ.
Nhưng hôm nay, không ngờ Hạ Hà lại có được thực lực thật sự, hơn nữa còn mạnh hơn lần trước.
Lúc này ánh mắt Hạ Hà vô cùng đáng sợ, sát khí khủng khiếp tràn ra từ người cô ta.
“Các người đều đáng chết!”
Hạ Hà nói bằng giọng lạnh lẽo.