Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1458
 
             Dương Thanh vừa nói ra câu này thì những người trong sảnh tiệc đều giật mình, người của Hoàng tộc họ Diệp thì nổi giận. Dương Thanh là kẻ đầu tiên dám khiêu khích Hoàng tộc họ Diệp như vậy.  

             "Thằng nhóc kia, cậu có biết mình đang làm gì không?"  

             Một người trung niên bước ra từ sau lưng Diệp Hoàng, lạnh lùng nói với Dương Thanh: "Cậu đang tìm đường chết cho mình đấy!"  

             Vừa rồi người trung niên kia luôn đứng sau lưng Diệp Hoàng. Từ trang phục và quần áo có thể đoán ra được thân phận của ông ta - Hoàng Chủ đời kế tiếp của Hoàng tộc họ Diệp.  

             "Là Diệp Tiêu, người thừa kế và cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất thế hệ này của Hoàng tộc họ Diệp, 48 tuổi, đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ".  

             Có người nhận ra Diệp Tiêu, lên tiếng.  

             Dương Thanh không đếm xỉa đến ông ta. Một kẻ còn chưa trở thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì chỉ là con kiến trong mắt anh.  

             Anh mà muốn giết thì dễ như trở bàn tay.  

             Tất nhiên Diệp Hoàng biết sự đáng sợ của Dương Thanh, thấy Diệp Tiêu đứng ra thì lập tức xuất hiện trước người ông ta, quát: "Đi xuống!"  

             "Phụ hoàng, thằng nhóc này thật sự quá ngông cuồng. Nếu không cho biết mùi thì cậu ta sẽ cho rằng Hoàng tộc họ Diệp chúng ta không có ai mất".  

             Diệp Tiêu phẫn nộ nói, giọng điệu đầy căm phẫn.  

             Là người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp, từ nhỏ ông ta đã được dạy bảo rằng Hoàng tộc mình chính là gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, không một ai có thể xúc phạm đến.  

             Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với Hoàng tộc họ Diệp mà lại bị Dương Thanh quấy phá, ông ta không thể nhẫn nhịn nổi.  

             "Tôi bảo anh ngậm miệng lại! Đi xuống!", Diệp Hoàng lại giận dữ trách mắng.  

             Có thể người ngoài cho rằng vừa rồi cao thủ đứng bên cạnh Dương Thanh đã dùng ám khí nên Tiêu Đại Vĩ mới chết, nhưng lão ta biết chính Dương Thanh đã làm điều đó.  

             Ngay lúc Dương Thanh nói ra hai từ "ồn ào", Diệp Hoàng rõ ràng cảm giác được khí thế kinh khủng bộc phát ra từ người anh.  

             Rồi sau đó, Tiêu Đại Vĩ bị vỡ lục phủ ngũ tạng mà chết.  

             Thủ đoạn khủng bố như vậy, ai còn dưới Siêu Phàm Cảnh thì không thể nào ngăn cản được, kể cả khi Diệp Tiêu có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ cũng không ngoại lệ.  

             Ít nhất Diệp Hoàng hiểu được mình không làm được điều mà Dương Thanh đã làm.  

             "Phụ hoàng..."  

             Diệp Tiêu còn muốn khuyên bảo thêm.  

             "Chát!"  

             Nhưng lúc này, Diệp Hoàng lại tàn bạo tát vào mặt ông ta, cáu tiết quát: "Câm miệng lại cho tôi! Dám nói một chữ nữa thì tôi bãi bỏ vị trí người thừa kế của anh đấy".  

             Diệp Tiêu chẳng thể ngờ được bố lại tát mình ngay trước mắt bao người.  

             Ông ta có thể thấy Diệp Hoàng đang rất phẫn nộ. Những lời nghiêm khắc vừa rồi không phải chỉ nói suông, Diệp Tiêu mà dám nói gì nữa sẽ bị Diệp Hoàng sẽ tước đi vị trí Hoàng Chủ tương lai ngay.  

             Khách mời trong sảnh tiệc đều là người của các thế lực hàng đầu trên khắp Chiêu Châu, thấy Diệp Hoàng vì ngăn không cho Diệp Tiêu đối đầu với Dương Thanh mà tát ông ta, ai nấy đều nhận ra có điều kỳ lạ.  

             Nếu như Dương Thanh thật sự chỉ là một người bình thường thì liệu Diệp Hoàng có bỏ qua cho hành động vừa rồi của anh không?  

             Tuyệt đối không!  

             Có khi Dương Thanh còn bị giết chết ngay khi vừa xuất hiện tại sảnh tiệc là đằng khác.  

             Diệp Hoàng có thực lực Siêu Phàm Cảnh mà cũng không dám tùy ý giết Dương Thanh, thật sự chỉ vì hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh anh sao?  

             Rõ ràng không phải. Điều này chứng tỏ Dương Thanh có thân thế lớn, ngay cả Hoàng tộc họ Diệp cũng không dám chọc giận, hoặc thực lực của Dương Thanh nằm trên cả Diệp Hoàng.  

             Nhưng anh trông chỉ mới 28 tuổi, ở độ tuổi quá nhỏ như thế, làm sao có thể là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí vượt trên Diệp Hoàng cơ chứ?  

             Nếu không thì chỉ còn một khả năng là Dương Thanh có thân thế lớn. Một thế lực có thể khiến cho Hoàng tộc họ phải dè chừng sợ là chỉ có Hoàng tộc cổ xưa, hoặc là gia tộc Cổ Võ ẩn thế trong truyền thuyết nhỉ?  

             Tuy nhiên, cả hai Hoàng tộc cổ xưa đều không phải họ Dương, còn trong các gia tộc Cổ Võ có hay không thì họ không biết.  

             Trong lúc nhất thời, những người không biết đến Dương Thanh bắt đầu đoán già đoán non về thân phận của anh.  

             Dương Thanh không quan tâm họ đang nghĩ gì, ẩn ý nhìn Diệp Tiêu, nói: "Ông nên cảm ơn phụ hoàng của mình đi, nếu không thì bây giờ ông đã biến thành một cái xác rồi".  

             Diệp Tiêu giận tím người, vừa định lên tiếng thì bị Diệp Hoàng trừng mắt nhìn, đành nuốt câu muốn nói xuống bụng.  

             Dù sao ông ta cũng là người thừa kế Hoàng tộc họ Diệp, nắm rõ những thứ liên quan đến Dương Thanh như lòng bàn tay, cũng biết anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.  

             Tuy lời nói vừa rồi của Dương Thanh rất khó nghe, không khác nào sỉ nhục, nhưng Diệp Tiêu biết anh không có ý xúc phạm mình mà chỉ đang nói ra sự thật.  

             Thực lực của ông ta chỉ nằm ở mức Thần Cảnh hậu kỳ, chỉ là giun dế khi đứng trước một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.  

             "Dương Thanh, ân oán giữa chúng ta không nên đem ra giải quyết trong tình huống này, có thể đợi sau khi tiệc mừng thọ của bố tôi kết thúc được không?", Diệp Hoàng đột nhiên hỏi.  

             Lòng lão ta đang uất nghẹn, nhất là khi phải ăn nói khép nép như vậy với Dương Thanh ngay trước mặt các thế lực đứng đầu Chiêu Châu.  

             Nhưng Diệp Hoàng không thể không làm vậy. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nên lão ta chỉ có thể nhẫn nhịn, khi nào thời cơ chín muồi sẽ không phải kìm nén nữa.  

             Dương Thanh muốn nói gì một giọng nói bất chợt vang lên ngắt ngang: "Diệp Hoàng, ông làm vậy thì hơi làm các gia tộc đi theo Hoàng tộc họ Diệp như chúng tôi thất vọng đấy?"  

             Người vừa lên tiếng là Tiêu Hùng của nhà họ Tiêu, mặt mũi cực kỳ dữ dằn, nỗi đau mất con đã làm ông ta mất đi lý trí.  

             Diệp Hoàng nhíu mày, nhìn Tiêu Hùng nói: "Tôi đã cảnh cáo từ trước là đừng tự tìm đường chết, mấy người không nghe, giờ thì con trai cậu bị giết, trách ai được?"  

             Tiêu Hùng cắn răng biện minh: "Nếu cậu ta đấu một trận công bằng với con tôi thì dù nó bị giết tôi cũng tuyệt đối không ý kiến. Nhưng cậu ta lại bảo người trong gia tộc âm thầm giết con trai tôi, sao tôi chịu được!"  

             "Diệp Hoàng, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm, chúng tôi được mời tới mà lại không được bảo đảm an toàn là sao?"  

             "Hay Diệp Hoàng chỉ xem những thế lực đồng ý đi theo Hoàng tộc họ Diệp như chúng tôi là bia đỡ đạn, có thể đẩy ra hy sinh bất cứ lúc nào? Thà hy sinh người của nhà họ Tiêu cũng không muốn xử lý tên sát nhân không được mời mà lại đến đây gây chuyện?"  

             Tiêu Hùng đã bất chấp, không quan tâm đến hậu quả khi nói ra những lời này.  

             "Láo xược!"  

             Cuối cùng Diệp Hoàng cũng nổi cơn thịnh nộ, khí thế võ đạo kinh khủng của lão ta đè ép lên người Tiêu Hùng.  

             "Cậu thật sự cho rằng con trai mình bị người của Dương Thanh dùng ám khí giết sao?", Diệp Hoàng giận dữ chất vấn.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK