Chương 588: Chỉ cho đường sống
Thấy Mã Siêu bước ra, người nhà họ Diệp đều kích động.
Bọn họ biết rõ anh ta rất mạnh. Nếu anh ta ra tay, nhà họ Lâm còn ai có thể ngăn cản?
“Ranh con ngông cuồng!”
“Dám đánh con trai tao, tao phải khiến mày sống không bằng chết!”
“Đưa nó đi cho tôi!”
Lâm Thiên Trạch vung tay ra lệnh, hai chục cao thủ nhà họ Lâm được ông ta dẫn tới lập tức lao về phía Mã Siêu.
Ông ta đòi Diệp Mạn công khai xin lỗi chỉ là một cái cớ mà thôi.
Mặc dù Tôn Húc đã đồng ý liên thủ, nhưng nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn cũng là hai gia tộc lớn.
Nếu thực sự khai chiến, bên nào cũng gặp bất lợi.
Trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô vẫn còn bốn gia tộc khác đang rình rập. Bốn nhà bọn họ giao chiến chắc chắn sẽ bị suy yếu. Khi đó bốn gia tộc còn lại sẽ lăm le nhảy vào.
Bắt người đánh Lâm Tùng chẳng qua là lấy cớ hòa giải, thuận tiện dẫn người rời đi.
Nhưng ông ta không biết Mã Siêu là ai.
“Ranh con, nếu không muốn đau đớn thì ngoan ngoãn đi theo bọn tao”.
Cao thủ cầm đầu châm chọc nhìn chằm chằm Mã Siêu.
Ánh mắt gã ta nhìn Mã Siêu tràn đầy khinh miệt, dường như Mã Siêu chỉ là một quân cờ bị nhà họ Diệp vứt bỏ.
Vậy mà không hề thấy Mã Siêu tỏ ra e ngại dù đang bị hai chục cao thủ bao vây.
“Tao cứ đứng đây đấy, chúng mày muốn dẫn tao rời đi thì đến bắt đi!”
Mã Siêu khoanh tay trước ngực, cười híp mắt đáp lại.
Gã cầm đầu lập tức sa sầm mặt, không ngờ Mã Siêu còn dám lớn lối như vậy.
“Một quân cờ bị nhà họ Diệp vứt bỏ cũng dám làm càn trước mặt cao thủ nhà họ Lâm bọn tao sao?”, gã ta lớn tiếng quát.
“Nói nhảm nhiều quá đấy!”
Mã Siêu bất lực nói: “Chỉ cần chúng mày có bản lĩnh bắt tao đi, muốn đánh muốn giết tùy chúng mày. Nhưng chúng mày bắt nổi tao không?”
“Mày chán sống rồi hả?”
Gã cầm đầu bị chọc giận, hùng hổ ra lệnh: “Hai đứa đi lên đánh gãy chân tay nó cho tao!”
“Vâng!”
Hai cao thủ nhà họ Lâm vọt tới chỗ Mã Siêu.
“Thằng ranh này thật ngông cuồng. Sắp chết đến nơi còn dám phách lối như vậy”.
“Có lẽ nó biết mình chết chắc nên mới mạnh miệng để xả giận!”
“Nó đúng là đen đủi, rõ ràng là vật hi sinh bị đẩy ra chết thay”.
…
Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tôn không biết rõ đều cười cợt chế giễu.
“Bịch!”
“Rầm!”
Trong lúc đó, hai gã cao thủ nhà họ Lâm vừa tới trước mặt Mã Siêu đã phun máu bay ra ngoài như bị xe tải hạng nặng đụng phải.
Đến khi ngã xuống đất, cả hai đều đã hôn mê.
Không khí lặng ngắt như tờ!
Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bóng người cao lớn thản nhiên đứng khoanh tay giữa vòng vây của đám cao thủ nhà họ Lâm.
“Hay lắm!”
Bỗng có người nhà họ Diệp thốt lên.
Thấy Mã Siêu vừa ra tay đã đánh bay hai cao thủ nhà họ Lâm khiến chúng ngất xỉu tại chỗ, bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Vũ Văn Cao Dương cũng giật mình kinh hãi. Ông ta biết chàng trai này là người bên cạnh Dương Thanh.
Ông ta cũng biết Mã Siêu rất mạnh, nhưng chưa từng nghĩ lại mạnh tới mức này.
Thậm chí vừa rồi ông ta còn không nhìn thấy Mã Siêu ra tay thế nào, chỉ thấy hai gã cao thủ nhà họ Lâm bỗng phụt máu bay ra ngoài.
Đám cao thủ này được Lâm Thiên Trạch dẫn tới nhà họ Diệp đương nhiên phải có thực lực mạnh mẽ, vậy mà không chịu nổi một đòn của Mã Siêu.
Mã Siêu đã mạnh như vậy, Dương Thanh còn mạnh tới mức nào?
Vũ Văn Cao Dương vô thức nhìn chàng trai trẻ kia.
Lúc này, Dương Thanh đang bình tĩnh nhìn Mã Siêu đang bị người nhà họ Lâm bao vây, tựa như không hề lo lắng Mã Siêu sẽ bị thương.
Vũ Văn Cao Dương chấn động. Chẳng lẽ hai chục cao thủ nhà họ Lâm bao vây cũng không bắt được Mã Siêu sao?
Nếu không sao Dương Thanh lại thờ ơ như vậy?
Người nhà họ Lâm và nhà họ Tôn còn kinh hãi hơn nhiều.
“Phải rồi, quên nói cho ông biết, vừa rồi con ông cũng bị tôi đánh bay như vậy đấy”.
Mã Siêu khiêu khích nhìn Lâm Thiên Trạch.
Vẻ mặt Lâm Thiên Trạch trở nên vặn vẹo, căm tức nhìn Mã Siêu.
Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn chống lại ông ta, ông ta còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng một gã cao thủ nhà họ Diệp cũng dám khiêu khích, ông ta không nhịn được.
“Con mẹ nó ngây ra đấy làm gì? Tất cả xông lên giết nó cho tao! Giết chết nó!”
Lâm Thiên Trạch thấy cao thủ nhà mình còn ngơ ngác tại chỗ, nổi giận tới mức chửi thề.
Tiếng quát này khiến đám cao thủ nhà họ Lâm bừng tỉnh.
Gã cầm đầu cả giận quát: “Lên hết đi, giết chết nó!”
Mười tám gã cao thủ còn lại đều điên cuồng phóng tới.
Nhưng Mã Siêu vẫn bình thản khoanh tay đứng tại chỗ. Loại cao thủ này không có khả năng khiến anh ta bị thương.
Trừ phi là cao thủ mạnh nhất của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có thể tạo ra chút uy hiếp với anh ta, còn lại đều là con sâu cái kiến tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.
“Chết đi!”
Gã cầm đầu vọt tới trước mặt Mã Siêu, giơ chân đá vào đầu anh ta muốn một đòn trí mạng.
“Mày đã muốn chết như vậy, tao sẽ lấy mạng mày!”
Rốt cuộc Mã Siêu cũng lên tiếng. Anh ta bỗng đạp xuống đất, mặt đất rung chuyển hiện ra dấu chân lõm xuống.
Mọi người chỉ thấy một cái bóng màu đen mờ, anh ta biến mất.
“Bốp!”
Một giây sau, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, thân thể Mã Siêu lại hiện ra.
Anh ta đang bóp cổ gã cao thủ cầm đầu nhà họ Lâm, cánh tay vạm vỡ nổi đầy gân xanh nhấc bổng gã cao thủ kia lên khỏi mặt đất.
Gã cầm đầu chỉ thấy cổ họng như bị gọng kìm bóp chặt. Gã ta liều mạng giãy giụa nhưng vô vọng.
Đến giờ phút này, gã ta mới ý thức được, thực lực của chàng trai cao lớn trước mặt mạnh đến nhường nào.
Đấu với anh ta chính là châu chấu đá xe!
“Mày đã muốn giết tao, tao sẽ lấy mạng mày trước!”
Gã ta chỉ nghe thấy Mã Siêu nói một câu như vậy rồi một sức mạnh khổng lồ từ năm ngón tay đang bóp chặt cổ gã ta truyền tới.
“Răng rắc!”
Ngay sau đó, tiếng xương gãy nát vang lên.
“Chết rồi sao?”
Đám cao thủ nhà họ Lâm còn lại đều hoảng sợ tột độ.
Đến khi Mã Siêu tiện tay ném xác của gã cầm đầu xuống chân Lâm Thiên Trạch, bọn họ mới biết gã ta đã bỏ mạng!
Kẻ cầm đầu đã chết, các cao thủ còn lại của nhà họ Lâm đều sợ hãi.
Người mạnh nhất trong bọn họ còn bị Mã Siêu tùy tiện vặn gãy cổ, nói gì đến bọn họ?
“Bây giờ, tao sẽ chỉ cho chúng mày một con đường sống. Từ nay về sau hãy đi theo bà chủ Diệp, nếu không, phải chết!”
Mã Siêu hờ hững nhìn mười bảy tên cao thủ còn lại, giọng nói tràn đầy sát khí vang lên.
----------------------------