Chương 1031: Là tôi phụ bà
Nhà họ Lâm một trong bốn gia tộc lớn ở thành Vương thành Quan.
Lúc này Lâm Thiên Tường ông chủ nhà họ Lâm đang nằm trên giường bệnh trong một căn biệt thự xa hoa.
Xung quanh giường bệnh có rất nhiều máy móc y tế, hai bác sĩ riêng mặc áo khoác trắng đang bận rộn dùng một số dụng cụ y tế kiểm tra cho Lâm Thiên Tường.
Nửa tiếng sau, cuối cùng hai vị chuyên gia đầu ngành y cũng kiểm tra xong, vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
"Nói mau, bố tôi thế nào rồi?"
Thấy sắc mặt ngạc nhiên trên mặt hai vị chuyên gia, Lâm Hạo vội vàng hỏi.
Hai vị chuyên gia nhìn nhau một hồi, một người nói: "Bệnh của ông chủ Lâm đã khỏi rồi!"
"Ông có thể nói cho tôi biết ông đã làm cách nào không?"
Trong mắt hai vị chuyên gia ngập tràn mong đợi.
Là bác sĩ riêng của Lâm Thiên Tường, y thuật của bọn họ đương nhiên thuộc loại đứng đầu, hơn nữa bọn họ còn rất tự tin y thuật của mình.
Một tiếng trước, bọn họ vừa mới cấp cứu cho Lâm Thiên Tường, hơn nữa còn thông báo bệnh tình nguy kịch, thậm chí còn bảo người nhà họ Lâm chuẩn bị hậu sự cho Lâm Thiên Tường.
Nhưng Lâm Hạo lại không cam lòng nên đã mang Lâm Thiên Tường rời đi.
Sau khi bọn họ trở về, bệnh tình của Lâm Thiên Tường thế mà đã khỏi, nhất là trái tim, không ngờ đã đập lại. Đây đúng là kỳ tích của y học.
"Ha ha, tốt! Quá tốt rồi!"
Lâm Hạo nhất thời kích động cười lớn.
Vì cứu Lâm Thiên Tường thậm chí ông ta đã từ bỏ việc tranh giành quyền lực trong nhà họ Lâm.
Lúc bác sĩ thông báo bệnh tình của Lâm Thiên Tường đang nguy kịch, nhà họ Lâm hoàn toàn rối loạn, mấy dòng dõi của Lâm Thiên Tường, và cả mấy nhánh của nhà họ Lâm cũng nhao nhao tranh quyền đoạt thế.
Chỉ có Lâm Hạo với tư cách là người thừa kế của nhà họ Lâm, khi nghe được tin Lâm Thiên Tường đang nguy kịch, ông ta không hề tranh giành quyền thế mà chỉ nghĩ cách tìm thần y trị bệnh cho lão ta.
Bây giờ rốt cuộc bệnh tình của Lâm Thiên Tường cũng đã ổn định, chỉ chờ thời gian khôi phục mà thôi.
Trong lòng Lâm Thiên Tường cũng vui mừng khôn xiết. Lần hoạn nạn này đã khiến lão ta hiểu rõ lòng người, chỉ có đứa con trai Lâm Hạo này mới là người quan tâm ông ta nhất.
"Lâm Hạo, vất vả cho con rồi!"
Lâm Thiên Tường nhìn Lâm Hạo, giọng nói hơi run run.
"Bố, xem bố nói kìa. Bố là bố ruột của con, nên con phải làm tất cả vì bố rồi".
Lâm Hạo cười nói.
"Các người ra ngoài hết đi!"
Lâm Thiên Tường bỗng phất tay, bảo hai vị chuyên gia đi ra ngoài.
Thoáng chốc trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai bố con Lâm Thiên Tường và Lâm Hạo.
"Bố, bố có việc muốn dặn dò con sao?"
Lâm Hạo hình như nhận ra được gì đó nên hỏi.
Lâm Thiên Tường khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng: "E là bây giờ bọn họ đang bận rộn tranh quyền đoạt thế, ai cũng nghĩ bố đã chết rồi".
Lâm Hạo thở dài: "Nếu để bọn họ biết bố vẫn còn sống, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì nữa?"
"Bây giờ con cầm theo di chúc của bố, đi lấy vị trí chủ gia tộc trở về!"
Lâm Thiên Tường bỗng nói.
Lâm Hạo nhất thời ngây người nhưng thoáng chốc đã hiểu rõ ý của Lâm Thiên Tường: "Bố, ý của bố là bảo con cố ý phao tin giả về cái chết của bố, sau đó lấy di chúc do chính tay bố viết để đi thăm dò bọn họ?"
"Không sai!"
Đôi mắt Lâm Thiên Tường lóe lên tia sáng lạnh: "Nhà họ Khương đã được tẩy rửa sạch sẽ, sau này nhà họ nhà họ Lâm của chúng ta phải cũng phải dọn dẹp cho sạch sẽ một lần rồi".
"Bố muốn xem rốt cuộc kẻ nào vì quyền thế mà đánh mất giới hạn, hoặc là ai vì vị trí chủ gia tộc mà dám làm ra nhiều việc độc ác như vậy".
"Con cứ mạnh dạn đi làm, chỉ cần nhớ có bố chống lưng cho con là được!"
Lâm Thiên Tường đưa mắt nhìn về phía Lâm Hạo, trong mắt chỉ còn lại sự ân cần.
Lần này bệnh nặng không chết, khiến lão ta nhìn rõ ai mới là người đối xử thật lòng với lão ta.
"Vâng, thưa bố!"
Lâm Hạo cảm động vội đáp.
Ông ta hiểu rõ Lâm Thiên Tường đang có ý định nâng đỡ ông ta lên vị trí chủ nhà. Tuy không muốn giành giật gì nhưng ông ta cũng biết bố mình tuổi đã cao, đã đến lúc an hưởng tuổi già rồi.
Là con trai, ông ta bằng lòng gánh vác trách nhiệm thay bố mình.
"Bố, rốt cuộc Phệ Tâm Cổ trong cơ thể bố là sao thế?"
Lâm Hạo đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Tường chưa từng nói việc ông ta bị hạ Phệ Tâm Cổ. Dù đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến chữa trị nhưng cũng không có ai biết về chuyện Phệ Tâm Cổ kia.
Chỉ có Phùng Tiểu Uyển là phát hiện ra Lâm Thiên Tường trúng cổ độc.
Bây giờ, Lâm Hạo cũng đã biết Phệ Tâm Cổ đến từ Miêu Tộc. Người có thể hạ cổ độc với Lâm Thiên Tường chắc chắn vô cùng nguy hiểm.
Dáng vẻ Lâm Thiên Tường hơi nghiêm nghị, sau khi im lặng một hồi, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Hạo nói: "Nói ra đây cũng là tại bố tự làm tự chịu, không trách ai được".
Lâm Hạo lập tức sững sờ, tự làm tự chịu sao?
Không ai hiểu bố bằng con, từ sắc mặt của Lâm Thiên Tường, Lâm Hạo đã đoán được phần nào.
"Đây là di chúc bố đã lập sẵn, con hãy cầm nó đi lấy lại mọi thứ vốn nên thuộc về mình!"
Lâm Thiên Tường dường như không muốn nói nhiều về việc trúng cổ, lấy ra di chúc đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lâm Hạo.
"Bố!"
Lâm Hạo giơ hai tay nhận di chúc, khi ông ta thấy được nội dung trong di chúc thì hai mắt lập tức đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy cảm động.
Thì ra bố ông ta đã định truyền lại vị trí chủ gia tộc cho ông ta từ lâu rồi.
"Đi đi!"
Lâm Thiên Tường đi tới bên cạnh Lâm Hạo, nặng nề vỗ lên vai ông ta, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Dạ!"
Lâm Hạo không do dự nữa, cầm lấy di chúc, nhanh chân rời đi.
Thứ ông ta muốn lấy lại không chỉ là của riêng mình, mà còn là mọi thứ mà bố ông ta muốn cho ông ta nữa.
"Như à, cuối cùng là tôi đã phụ bà, bây giờ Tình Cổ đã bị diệt, nghiệt duyên của tôi và bà cũng nên chấm dứt rồi!"
Sau khi Lâm Hạo rời đi, Lâm Thiên Tường đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Nam, cảm thán nói.
Cùng lúc đó một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi đậu cửa trang viên nhà họ Lâm, hai bóng người bước xuống.
"Cậu Thanh đây chính là nhà họ Lâm!"
Khương Hùng ngẩng đầu nhìn biển hiệu Lâm Thị trên đầu nói.
Dương Thanh khẽ gật đầu, nhưng vừa bước xuống xe anh đã cảm nhận được mấy chục luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ toát ra từ trong nhà họ Lâm.
"Xem ra, nhà họ Lâm cũng đang trải qua những việc mà nhà họ Khương đã từng trải".
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Khương Hùng đương nhiên cũng cảm nhận được khẽ gật đầu, vẻ mặt phức tạp nói: "Nhà họ Lâm chỉ có lột xác mới trở thành nhà họ Lâm thật sự được".
Tuy Vương thành Quan có bốn gia tộc đứng đầu, nhưng mấy năm nay vì bệnh tình của Lâm Thiên Tường càng ngày ngày nặng, dòng dõi và các nhánh không ngừng đấu đá, nên thực lực của nhà họ Lâm giảm mạnh.
Có thể nói, nhà họ Lâm hiện nay không đủ thực lực để sánh ngang với ba gia tộc lớn kia nữa.
"Cậu Thanh, chúng ta phải đi vào sao?"
Khương Hùng hơi do dự, hỏi Dương Thanh.
Dương Thanh nói đầy ẩn ý: "Có thể chúng ta sẽ giúp đỡ được ông chủ Lâm đấy. Đi thôi!"
"Được!"
Khương Hùng dẫn Dương Thanh đi về phía trước, hai người vừa định bước vào thì bị hai vệ sĩ ngăn lại.
"Tôi là Khương Hùng ông chủ nhà họ Khương, vị này là cậu Thanh. Chúng tôi đến thăm ông chủ Lâm, phiền hai người thông báo giúp!"
Khương Hùng lên tiếng.
"Ông chủ Khương, vô cùng xin lỗi. Ông chủ Lâm đã qua đời rồi. Nhà họ Lâm đang chuẩn bị hậu sự cho ông ấy, tạm thời không tiện tiếp khách".
Sau khi biết được thân phận của Khương Hùng, vẻ mặt vệ sĩ nghiêm nghị nói.
Nghe được lời của vệ sĩ, Khương Hùng và Dương Thanh đều sững sờ
"Ông chủ Lâm qua đời, chuyện xảy ra khi nào?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Khương Hùng vội hỏi.
"Ông chủ bệnh nặng nhiều năm, sáng hôm nay được bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, tiếp đó Lâm Hạo lại dẫn ông chủ ra khỏi nhà tìm thần y, lúc trở về ông chủ đã bệnh chết rồi".
Vệ sĩ ăn ngay nói thật.
Vệ sĩ không giống đang nói dối, cũng không cần thiết nói dối. Điều đó có nghĩa là Lâm Thiên Tường đang tạm thời giả chết.
Trong nháy mắt Khương Hùng đã đoán ra được ý đồ của Lâm Thiên Tường.
----------------------------