Chương 447: Xách giày cũng không xứng
“Xứng hay không không đến lượt ông đánh giá!”
“Theo lời ông nói, chẳng lẽ người của đạo quán Long Hổ bị giết, chúng tôi phải trơ mắt đứng nhìn sao?”
Chưởng môn Long bình thản nói lời chế giễu.
“Hừ!”
Ngưu Căn Huy nhướng mày, bá đạo đáp: “Long Thiên Hành, ông đến vì lợi ích thì chính là vì lợi ích, đừng lấy chính nghĩa làm cái cớ”.
“Ông đã không cần thể diện, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa”.
“Nếu ông muốn nhúng tay vào, đừng trách tôi ác độc!”
Ngưu Căn Huy cũng biết chưởng môn Long, dù không muốn đối đầu với ông ta nhưng cũng không hề e ngại.
Tổ chức hội võ là để chiếm quyền kiểm soát hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương. Lúc bày ra kế hoạch, đương nhiên ông ta cũng đã nghĩ tới chưởng môn Long sẽ ra mặt!
“Chưởng môn Long giết ông ta đi!”
Chu Quảng Chí điên cuồng đứng phắt dậy, chắp tay nói với người đang đứng trên sàn đấu: “Sau này nhà họ Chu nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
“Nhà họ Hồ nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
“Nhà họ Mã nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
“Nhà họ Trịnh nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
...
Các gia tộc lớn của Nam Dương cũng kéo nhau đứng dậy bày tỏ thành ý.
Từng tiếng hô lớn vang lên như thủy triều cuồn cuộn càn quét cả hội trường.
Không ai ngờ được nhà họ Chu lại chủ động nhường lại vị trí đứng đầu tỉnh Nam Dương của mình.
“Ha ha!”
Ngưu Căn Huy cười mỉa mai: “Một tên đạo sĩ cũng đòi trở thành người đứng đầu hai tỉnh, đúng là chuyện lạ có một không hai”.
“Nhưng tôi rất tò mò, sao ông dám chắc có thể đánh bại được tôi?”
Dứt lời, Ngưu Căn Huy tỏa ra khí thế hùng mạnh.
Một trận gió lớn quét ngang hội trường, vô số người hoảng sợ kêu lên.
Chưởng môn Long vẫn bình thản như cũ: “Tôi vốn định một lòng tu đạo, xa rời thế tục. Hiệp hội Võ thuật ngang ngược giết sư đệ của tôi, quấy nhiễu bình yên của người dân nên tôi mới phải rời núi. Đây cũng là nguyện vọng của mọi người!”
“Nguyện vọng của mọi người sao?”
Ngưu Căn Huy cười lớn: “Một tên đạo sĩ rởm có thể nói dã tâm thành quên mình vì nghĩa, đúng là không biết nhục!”
“Ông nói ông rời núi là nguyện vọng của mọi người, thế tôi giết ông sẽ trở thành nỗi bất hạnh của mọi người à?”
Ngưu Căn Huy lao thẳng vào người chưởng môn Long: “Ăn trước một đấm của tôi đi!”
Cùng lúc đó, chưởng môn Long cũng bắt đầu ra tay.
“Uỳnh!”
Tảng đá xanh dưới chân chưởng môn Long lập tức vỡ tan tành.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Mọi người chỉ thấy chưởng môn Long và Ngưu Căn Huy thoắt di chuyển, sau đó là hàng loạt tiếng đánh đấm vang lên.
Tất cả đều kinh ngạc há hốc mồm. Hai cao thủ mạnh nhất tranh đấu vô cùng đặc sắc, ai cũng đắm chìm trong đó.
“Đây là thực lực của cao thủ xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật sao?”
Chưởng môn Long vừa tấn công Ngưu Căn Huy, vừa lạnh giọng châm chọc.
Ngưu Căn Huy cong môi cười lạnh: “Mình tôi đủ để đối phó với kẻ dối trá rác rưởi như ông rồi”.
Việc hai người vẫn có thể nói chuyện phiếm trong lúc chiến đấu càng khiến mọi người kinh hãi.
Rõ ràng trận chiến vừa mới bắt đầu, cả hai đều chưa dùng hết sức nên mới có sức nói chuyện phiếm như vậy.
“Mạnh! Quá mạnh! Có lẽ nhiều người cả đời cũng không có cơ hội được chứng kiến cuộc chiến đỉnh cao này!”
Vương Dũng ngồi cạnh Dương Thanh siết chặt hai tay, ánh mắt ngập tràn hưng phấn.
La Viên Viên cười khinh miệt: “Anh phải cảm ơn tôi đấy. Không nhờ có tôi, đời này anh cũng đừng mong được xem trận đấu đặc sắc như vậy”.
“Bọn họ vẫn còn quá yếu. Người đứng đầu tỉnh Giang Bình của tớ mà ra tay, hai người họ có bắt tay nhau cũng không đấu lại một ngón tay của anh ấy”.
Từ Lệ vô cùng sùng bái người đứng đầu tỉnh Giang Bình. Mặc dù chưởng môn Long và Ngưu Căn Huy đều rất mạnh mẽ nhưng trong đầu cô ta chỉ có người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Dương Thanh không ngờ mình còn có fan hâm mộ cuồng nhiệt tới vậy.
Chỉ tiếc là một kẻ ngu, thần tượng ngồi ngay bên cạnh mà lại không biết, còn hết lời châm chọc.
“Tiêu Điệp, cháu nghĩ ai sẽ thắng?”
Diệp Mạn ngồi giữa đám đông đột nhiên lên tiếng.
Diệp Tiêu Điệp lắc đầu khinh bỉ: “Dù ai chiến thắng cũng kém xa anh ấy, đến cả xách giày cho anh ấy cũng không có tư cách!”
----------------------------