Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn bỗng vang lên.
Dương Thanh nhíu mày, đứng dậy từ ghế ngồi ở hành lang, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Ngay sau đó, một nhóm người của Mục phủ đi về phía này, Mục Xung đi giữa, sau lưng ông ta là một đội ngũ chữa bệnh.
“Dương Thanh, nể mặt bố tôi, tôi không làm khó cậu nữa, bây giờ cậu hãy dẫn người của cậu rời khỏi Mục phủ, từ nay trở đi, mọi chuyện ở Mục phủ đều không liên quan đến cậu”.
Mục Xung bước đến trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nói rồi khoát tay: “Mục Lương Bình, bảo thần y của Mục phủ lập tức chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử”.
“Vâng!”
Mục Lương Bình vội đáp, ra lệnh đội ngũ chữa bệnh của Mục phủ vội tiến vào phòng.
Nhưng Dương Thanh đã đứng trước cửa, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Xung: “Ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ, về việc chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, Tiểu Uyển sẽ chữa khỏi, các người vẫn nên về đi thì hơn!”
“Dương Thanh, cậu tưởng Mục phủ là nhà cậu thật à? Cậu chủ Mục đã bảo cậu cút, cậu cút khỏi Mục phủ ngay đi, đừng ép chúng tôi ra tay với các cậu”.
Mục Lương Bình căm tức nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mục Lương Bình: “Nếu không muốn chết thì cút ngay cho tôi! Tôi đã nói Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, không ai được quấy rầy hết”.
Mục Lương Bình càng tức giận hơn, chỉ tay vào Dương Thanh rồi quát: “Cậu là cái thá gì? Dám uy hiếp cậu chủ Mục ở Mục phủ á? Có tin…”
“Rắc!”
Mục Lương Bình còn chưa dứt lời, Dương Thanh đã biến mất, đám người chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Dương Thanh xuất hiện trước Mục Lương Bình, gần như chỉ trong chớp nhoáng, tiếng xương gãy thanh thúy cũng vang lên.
Ngón trỏ của Mục Lương Bình đã bị bẻ gãy gập.
“Á... Ngón tay của tôi, cậu dám bẻ gãy ngón tay của tôi…”
Mục Lương Bình rú lên thảm thiết.
Mục Xung lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Dương Thanh! Cậu to gan thật, dám bẻ ngón tay người của tôi ngay trước mặt tôi à”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Mục Xung: “Nể mặt Mục thành chủ, tôi có thể không so đo với ông, nhưng điều đó không có nghĩa là các người có thể tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi, hôm nay tôi nói rõ luôn, ai khiến tôi khó chịu, tôi cũng sẽ cho người đó khó chịu nốt”.
“Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, không ai được quấy rầy, bằng không, tự chịu hậu quả!”
Giọng Dương Thanh lạnh lùng đến cực điểm, khí thế đáng sợ bùng nổ từ người anh, ập tới chỗ cao thủ Mục phủ.
Vào giây phút này, cao thủ của Mục phủ thi nhau biến sắc.
Hình như khí thế của Dương Thanh đã mạnh hơn, họ không chắc sẽ đánh bại được anh.
Mục Xung cắn răng: “Dương Thanh, cậu định đối đầu với tôi à?”
Dương Thanh cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Mục Xung: “Xem ra ông đang rất nóng lòng được trở thành thành chủ mới của Mục phủ. Tôi vốn không định nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ, nhưng nếu ông đã khiêu khích tôi năm lần bảy lượt thế này, tôi mà không nhúng tay vào thì có lỗi với sự tin tưởng của Mục thành chủ dành cho tôi quá”.
Nghe thấy thế, Mục Xung biến sắc, tức giận nói: “Cậu định nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ à?”