Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 874: Tao tin mày cũng chẳng dám

“Xin chào, cô có phải là cô Hạ Hà không ạ?”

Trong khi Hạ Hà đang chần chừ trước cổng Nam Tương Viên, một người phụ nữ trung niên mặc vest đi tới.

Trên ngực người đó có bảng tên và chức vụ.

Bà ta tên là Vương Kiến Hồng, giám đốc của Nam Tương Viên.

“Đúng vậy!”

Hạ Hà gật đầu đáp.

“Chào cô, tôi là Vương Kiến Hồng giám đốc của Nam Tương Viên. Sếp Tôn đang đợi cô ở bên trong, bảo tôi đón cô ở đây”.

Vương Kiến Hồng nở nụ cười lịch sự chuyên nghiệp.

Bây giờ không muốn đi vào cũng đã muộn, Hạ Hà chỉ có thể đi theo Vương Kiến Hồng vào Nam Tương Viên.

Hạ Hà rất bất ngờ vì thời gian này nên là lúc đông khách nhất của Nam Tương Viên nhưng lúc này chỉ có nhân viên, không có một khách hàng nào.

Dường như Vương Kiến Hồng nhìn ra được hoài nghi của Hạ Hà, mỉm cười giải thích: “Sếp Tôn thích yên tĩnh nên mỗi lần ăn cơm đều bao cả quán”.

“Nam Tương Viên là sản nghiệp của nhà họ Tôn, hiện giờ do sếp Tôn phụ trách. Cô ở đây sẽ rất an toàn”.

Hạ Hà âm thầm kinh hãi nhưng không nói gì.

Nam Tương Viên rất rộng. Nếu không có Vương Kiến Hồng chỉ đường, e rằng Hạ Hà có biết phòng Tôn Chí Kiều đang ngồi cũng tìm không ra.

Vương Kiến Hồng nhanh chóng dẫn cô ta tới một phòng VIP, khẽ cười nói: “Sếp Tôn đang ở trong, mời cô Hạ vào!”

“Cảm ơn!”

Hạ Hà nhẹ nhàng gõ cửa, ngay sau đó nghe thấy tiếng Tôn Chí Kiều vọng ra: “Vào đi!”

Vừa bước vào phòng, Hạ Hà đã nhìn thấy Tôn Chí Kiều, nhưng ngoài ra còn có một gương mặt quen thuộc khác.

“Hạ Hà, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Ngô Thiên Hữu cười nói.

Trong phòng VIP chỉ có hai người Tôn Chí Kiều và Ngô Thiên Hữu.

Hạ Hà khẽ cau mày, không vui hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi đưa nó tới”.

Tôn Chí Kiều cười bảo: “Cô sẽ không khó chịu đâu nhỉ?”

Hạ Hà thực sự rất khó chịu, nhưng sẽ không thẳng thắn nói ra, chỉ lắc đầu: “Không!”

“Không là tốt rồi, mau tới đây ngồi đi!”

Thái độ của Tôn Chí Kiều vô cùng nhiệt tình.

Sau khi Hạ Hà ngồi xuống, sắc mặt rất bình tĩnh, không có chút vui vẻ nào.

“Sếp Tôn hẹn tôi tới đây chắc là vì có chuyện quan trọng nào đó phải không?”

Hạ Hà đi thẳng vào vấn đề.

Đạo diễn Lý nhắc cô ta nếu muốn đến phải dẫn Dương Thanh đi cùng.

Bây giờ, cô ta lại tới một mình.

Cô ta chợt thấy hơi lo lắng.

Nam Tương Viên đã bị bao hết, còn là sản nghiệp của nhà họ Tôn do Tôn Chí Kiều phụ trách.

Có thể nói mọi chuyện ở đây do cô ta định đoạt.

Nếu Tôn Chí Kiều muốn làm gì Hạ Hà, cô ta sẽ không thể phản kháng.

Tôn Chí Kiều khẽ cười: “Cô đừng vội, chúng ta ăn cơm trước đã”.



Dứt lời, cô ta vỗ tay một cái, Vương Kiến Hồng đi vào: “Sếp Tôn có gì dặn dò?”

Tôn Chí Kiều lạnh lùng nói: “Dọn món lên đi!”

“Vâng!”

Vương Chí Hồng đáp, bật bộ đàm ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bị mở ra, nhân viên phục vụ mang món ăn vào.

“Hạ Hà, cô thử món này đi, xem có hợp khẩu vị không”.

Tôn Chí Kiều vô cùng nhiệt tình.

Đến cả Ngô Thiên Hữu cũng không được đối xử như vậy, bị Tôn Chí Kiều tùy ý mắng chửi.

Hạ Hà nghe theo nếm thử vài món, gật đầu nói: “Mấy món này rất ngon, có hương vị của quê nhà”.

Tôn Chí Kiều cười nói: “Cả bàn này đều là món ăn của quê nhà cô, đến cả đầu bếp cũng được mời từ quê nhà cô tới”.

“Chị họ đối xử với Hạ Hà tốt thật đấy!”

Ngô Thiên Hữu hâm mộ nói.

“Đương nhiên, mày không thấy tao với Hạ Hà có quan hệ gì à?”

Tôn Chí Kiều hiếm khi mỉm cười cưới Ngô Thiên Hữu.

Ngô Thiên Hữu thấy kinh hãi, tranh thủ cơ hội nói tiếp: “Hạ Hà, trước kia tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô. Nhưng tôi biết sai rồi, tôi xin kính cô một ly này, coi như tạ tội”.

Nói xong, anh ta cầm một ly rượu lớn, một hơi uống cạn.

Tôn Chí Kiều hừ lạnh: “Mày làm nhiều chuyện có lỗi với Hạ Hà như vậy, chỉ uống một ly rượu đã đòi cô ấy tha thứ cho mày à?”

Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói: “Đương nhiên không được, ít nhất cũng phải ba ly!”

“Hạ Hà, tôi xin cạn trước để tạ tội!”

Ngô Thiên Hữu lại nâng ly uống hết.

Liên tục uống hai ly rượu, mặt mũi anh ta đã đỏ bừng.

Hạ Hà biết trước kia Ngô Thiên Hữu uống chút rượu vào sẽ đau dạ dày ngất xỉu. Cô ta sợ xảy ra chuyện, vội vàng ngăn anh ta uống tiếp ly thứ ba: “Đủ rồi!”

Vương Chí Hồng đáp, bật bộ đàm ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bị mở ra, nhân viên phục vụ mang món ăn vào.

“Hạ Hà, cô thử món này đi, xem có hợp khẩu vị không”.

Tôn Chí Kiều vô cùng nhiệt tình.

Đến cả Ngô Thiên Hữu cũng không được đối xử như vậy, bị Tôn Chí Kiều tùy ý mắng chửi.

Hạ Hà nghe theo nếm thử vài món, gật đầu nói: “Mấy món này rất ngon, có hương vị của quê nhà”.

Tôn Chí Kiều cười nói: “Cả bàn này đều là món ăn của quê nhà cô, đến cả đầu bếp cũng được mời từ quê nhà cô tới”.

“Chị họ đối xử với Hạ Hà tốt thật đấy!”

Ngô Thiên Hữu hâm mộ nói.

“Đương nhiên, mày không thấy tao với Hạ Hà có quan hệ gì à?”

Tôn Chí Kiều hiếm khi mỉm cười cưới Ngô Thiên Hữu.

Ngô Thiên Hữu thấy kinh hãi, tranh thủ cơ hội nói tiếp: “Hạ Hà, trước kia tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô. Nhưng tôi biết sai rồi, tôi xin kính cô một ly này, coi như tạ tội”.

Nói xong, anh ta cầm một ly rượu lớn, một hơi uống cạn.

Tôn Chí Kiều hừ lạnh: “Mày làm nhiều chuyện có lỗi với Hạ Hà như vậy, chỉ uống một ly rượu đã đòi cô ấy tha thứ cho mày à?”

Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói: “Đương nhiên không được, ít nhất cũng phải ba ly!”

“Hạ Hà, tôi xin cạn trước để tạ tội!”

Ngô Thiên Hữu lại nâng ly uống hết.

Liên tục uống hai ly rượu, mặt mũi anh ta đã đỏ bừng.

Hạ Hà biết trước kia Ngô Thiên Hữu uống chút rượu vào sẽ đau dạ dày ngất xỉu. Cô ta sợ xảy ra chuyện, vội vàng ngăn anh ta uống tiếp ly thứ ba: “Đủ rồi!”

“Chỉ cần sau này anh đừng làm phiền tôi, cũng đừng gây sự với Dương Thanh, tôi sẽ tha thứ cho anh”.

Ngô Thiên Hữu nổi giận nhưng có Tôn Chí Kiều ở đây, anh ta không dám tỏ thái độ, chỉ có thể nói: “Cô yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền cô, cũng không gây sự với Dương Thanh”.

“Tao cảnh cáo mày, từ hôm nay trở đi, Hạ Hà chính là em gái tao. Nếu để tao biết mày dám bắt nạt em ấy, tao sẽ xử lý mày”.

Tôn Chí Kiều lên tiếng uy hiếp.

Ngô Thiên Hữu vội vàng cam đoan: “Chị yên tâm, em thề sau này sẽ không bắt nạt cô ấy nữa”.

“Tao tin mày cũng chẳng dám!”

Tôn Chí Kiều lạnh giọng nói.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK