Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Thu bỗng nhìn về phía Lệ Trần, hỏi: “Tông chủ Lệ, chắc giữa tôi và ông không có ân oán gì nhỉ?”  

 

Lệ Trần lạnh lùng nhìn Nhiếp Thu: “Hồi trước không có, nhưng giờ thì có rồi!”  

 

Sắc mặt Nhiếp Thu hết sức khó coi, lão ta cắn răng: “Tại sao chứ?”  

 

Lệ Trần nhìn Mã Siêu đã hôn mê rồi nhìn Nhiếp Thu, lạnh lùng nói: “Bởi vì ông bắt cóc Ma Tử của Ma Tông tôi, thậm chí còn định giết cậu ấy, ông nói xem đây có tính là ân oán không?”  

 

Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Nhiếp Thu bỗng cười lạnh: “Nếu tôi không đoán sai, giữa hai người không có quan hệ gì nhỉ? Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do chứ? Tông chủ Lệ định ra tay với tôi thì cứ làm đi, sao phải lấy cớ làm gì?”  

 

Trong mắt Lệ Trần lóe lên sát khí, sát khí khủng khiếp lan ra từ người lão, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu: “Ông tưởng tôi không dám giết ông à?”  

 

Nhiếp Thu cười khẩy, lạnh lùng nói: “Tông chủ Lệ, ông đừng làm tôi sợ, ông là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tôi cũng thế! Nếu ông định ra tay với tôi, tôi sẽ theo đến cùng!”  

 

“Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc tông chủ Lệ lợi hại đến mức nào, có thực lực giết tôi với một đòn thật không, nếu không có, tông chủ Lệ phải nghĩ cho kỹ, nếu tôi liều mạng đánh một trận, cho dù không giết được ông thì cũng khiến ông bị thương nặng”.  

 

“Nếu ông bị thương nặng, tôi nghĩ ở Ma Sơn có mấy người sẽ thấy rất vui nhỉ? Chẳng biết đến khi đó, tông chủ Lệ có chịu nổi không”.  

 

Nhiếp Thu cũng không nói quá lên, Ma Sơn vốn là nơi kẻ mạnh làm vua, mọi chuyện đều do thực lực quyết định.  

 

Bây giờ Ma Sơn có năm thế lực hàng đầu, nhưng dưới năm thế lực này, còn có mấy thế lực rất gần với năm thế lực mạnh nhất.  

 

Tuy năm thế lực lớn có mâu thuẫn với nhau, nhưng lại ngầm thống nhất với nhau rằng sẽ không cho phép bất cứ thế lực nào trở thành thế lực lớn thứ sáu.  

 

Nhưng nếu Lệ Trần bị thương nặng, thực lực của Ma Tông sẽ giảm đi rất nhiều, đến khi đó, chắc chắn bốn thế lực lớn khác sẽ tấn công Ma Tông, thậm chí sắp xếp thế lực thân tín của mình thay thế Ma Tông.  

 

Khi đó Ma Tông sẽ gặp nguy hiểm.  

 

Nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, sát khí trong mắt Lệ Trần càng rõ hơn, lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu: “Ông đang uy hiếp tôi à?”  

 

Nhiếp Thu không hề sợ hãi, ngạo nghễ nói: “Ông coi là uy hiếp cũng được! Nhưng ông làm gì được tôi? Chỉ cần ông giao Mã Siêu đây, tôi sẽ đi ngay”.  

 

Lệ Trần bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này nhìn kiểu gì cũng khiến người ta sởn gai ốc.  

 

Ngay cả người mạnh như Nhiếp Thu cũng có cảm giác này.  

 

“Xem ra ông thực sự không biết chữ chết viết thế nào, tôi sẽ cho ông mở mang tầm mắt, xem rốt cuộc thực lực thật sự của chủ Ma Tông mạnh tới đâu!”  

 

Sau khi Lệ Trần dứt lời, mắt lão lập tức trở nên đen sì, thậm chí quanh người còn có khí đen, trông vô cùng đáng sợ.  

 

Nhiếp Thu lập tức trợn tròn mắt, người run bần bật, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.  

 

Nhiếp Thu run rẩy nói: “Ông... ông không phải cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ nữa, mà đã bước vào Thiên Cảnh rồi!”  

 

Đến giờ lão ta mới nhận ra, không phải Lệ Trần kiêng dè các thế lực hàng đầu khác ở Ma Sơn nên mới không ra tay với lão ta, mà là Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, không thèm ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh.  

 

Nhưng điều khiến lão ta thấy vô cùng khó hiểu chính là, nếu Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, tại sao vẫn ở lại thế tục chứ?  

 

Cao thủ của Thủ Hộ Minh đâu?  



Tại sao lại kệ cho Lệ Trần ở lại thế tục? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK