Chương 18: Đuổi ra khỏi gia tộc
Cụ Tần nói xong câu này thì nghênh ngang rời đi.
“Tần Thanh Tâm, cô đã nghe thấy chưa? Chỉ trong vòng ba ngày, nếu cô vẫn không thể lay chuyển quyết định của sếp Lạc, vậy thì cả nhà cô sẽ phải cuốn xéo ra khỏi gia tộc. Theo trí nhớ của tôi, hình như trước giờ chưa có mệnh lệnh của chủ gia tộc nào được hạ ấy nhỉ?”, Tần Phi cười nói với vẻ mặt đầy đắc ý.
Lệnh của chủ gia tộc là mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất trong nhà họ Tần, do đích thân chủ gia tộc truyền xuống bên dưới bằng văn bản, mỗi năm chỉ có thể ra một mệnh lệnh.
Không ngờ hôm nay cụ Tần lại muốn dùng nó với Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm chết lặng, cô hoàn toàn không ngờ cụ Tần lại đối xử với mình như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng với gia tộc mình như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên, cô muốn rời khỏi gia tộc mãi mãi.
Trong ba ngày kế tiếp, ngày nào Tần Thanh Tâm cũng đi tới tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng ngay cả cửa chính cô cũng không đi vào được.
Trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.
Trước cửa sổ sát đất rộng lớn, bóng một người thanh niên đang đứng chắp tay, cúi đầu nhìn thân hình gầy yếu ở dưới lầu, ánh mắt chứa đầy vẻ không đành lòng.
“Chủ tịch, đã ba ngày rồi, hay là chúng ta cho cô ấy vào trong công ty đi?”, Lạc Bân dè dặt hỏi.
Nhưng Dương Thanh lại lắc đầu: “Chỉ có làm như vậy, cô ấy mới có thể tỉnh ngộ, mới có thể đối xử tàn nhẫn với nhà họ Tần được, nếu không nhà họ Tần vẫn sẽ đối xử với cô ấy như thế”.
Tần Thanh Tâm đợi trước cửa công ty ba ngày, thì Dương Thanh cũng đứng ngắm nhìn cô ba ngày trước cửa sổ tầng cao nhất.
Anh chỉ mới trở về có mấy ngày, mà Tần Thanh Tâm đã chịu nhiều sự bất công và tủi nhục như thế. Anh có thể tưởng tượng được, trong năm năm qua, cô đã chịu nhiều đau khổ thế nào.
Nhìn Tần Thanh Tâm đứng đợi bên ngoài, tim anh lại đau nhói.
Dưới tòa nhà Tập đoàn Nhạn Thanh, Tần Y đau lòng nhìn chị mình, nghẹn ngào nói: “Chị, rõ ràng chuyện này là do nhà họ Tần đắc tội với tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng bọn họ lại bắt chị tới đây chịu đựng tất cả. Một gia tộc như thế không đáng để chị hy sinh nhiều như vậy!”
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ ửng đáp lại: “Tập đoàn Tam Hòa do một tay chị gây dựng nên, chị không thể từ bỏ nó được”.
“Nhưng cho dù chị có thể nối lại chuyện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh thật, thì nhà họ Tần cũng sẽ không trả lại tập đoàn Tam Hòa cho chị!”, Tần Y hơi tức giận nói.
“Nhưng chị cũng không thể trơ mắt đứng nhìn công ty sụp đổ như thế được!”, Tần Thanh Tâm rơi nước mắt nói.
Tần Y vừa mới ngùn ngụt lửa giận, bây giờ thấy Tần Thanh Tâm khóc, cô ta không thể nhịn được nữa, vội ôm chặt chị mình, vừa khóc vừa nói: “Chị, chị cần gì phải làm thế chứ?”
Thấy hai chị em ôm nhau khóc lóc, Dương Thanh đứng trên tầng cao nhất vẫn không hề mềm lòng.
“Để em đi tìm sếp Lạc!”, Tần Y lau nước mắt, rồi xông thẳng vào công ty.
Trong ba ngày qua, Tần Thanh Tâm đứng đợi bên ngoài, ở bên trong cô ta cũng đã đi tìm sếp Lạc rất nhiều lần rồi. Nhưng cô ta chỉ là nhân viên mới, sao có thể gặp được sếp Lạc chứ?
“Y Y, cậu đừng kích động! Nếu bây giờ cậu chạy đi tìm sếp Lạc, nói không chừng ngay cả cậu cũng bị mất việc đấy”.
Thấy tâm trạng Tần Y kích động như thế, Tôn Điềm cũng sốt ruột nói.
“Dù bị sa thải, mình cũng phải gặp được sếp Lạc. Cho dù ông ta không đồng ý, nhưng chí ít ông ta cũng phải gặp chị mình! Chị mình đã đứng đợi ngoài cửa ba ngày rồi, nhưng ngay cả bóng dáng của sếp Lạc cũng không nhìn thấy”, Tần Y tức giận nói.
“Cậu nói nhỏ thôi!”, Tôn Điềm vội vàng bịt miệng Tần Y lại.
“Cậu bỏ tay ra!”
Tần Y đẩy Tôn Điềm ra, rồi xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
“Rầm”, Tần Y hùng hổ mở cửa văn phòng ra.
“Y Y!”, lúc Tôn Điềm đuổi tới đây thì đã quá muộn rồi.
“Sếp Lạc, tôi biết ông là nhân vật lớn nên xem thường chúng tôi, nhưng cho dù là vậy, thì ông cũng không thể sỉ nhục chúng tôi như thế được, chị tôi đã đứng đợi ở bên ngoài ba ngày rồi. Chỉ có một câu nói có được hay không thôi mà, hà cớ gì ông phải làm thế?”, hai mắt Tần Y đỏ ửng, tức giận gào lên.
“Cô bảo chị cô đi về đi!”
Lạc Bân mở miệng nói: “Cô cứ nói cho cô ấy biết, người nhà họ Tần đã đắc tội với một nhân vật tai to mặt lớn, nên nhà họ Tần phải trả giá cho hành động này”.
Tôn Điềm vốn đang lo sợ thay Tần Y, lúc thấy Lạc Bân không những không nổi giận, mà còn nói cho Tần Y biết nguyên nhân mình hủy hợp tác, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc.
Tần Y nắm được trọng điểm trong câu nói của Lạc Bân, nên ngạc nhiên hỏi: “Nhân vật tai to mặt lớn? Chẳng lẽ không phải là vì bọn họ đã đắc tội với ông sao?”
Lạc Bân lắc đầu cười khổ: “Trước mặt nhân vật tai to mặt lớn này, tôi chẳng là gì cả”.
Câu nói của Lạc Bân khiến Tần Y vô cùng khiếp sợ. Với cô ta, Lạc Bân đã là người rất có máu mặt rồi, ngay cả chủ của những gia tộc quyền thế đứng đầu Giang Hải cũng phải khách sáo với ông ta. Thế mà bây giờ lại xuất hiện một nhân vật tai to mặt lớn ghê gớm hơn ông ta nữa.
“Chị, sếp Lạc bảo em chuyển lời với chị”.
Lúc đi xuống lầu, Tần Y nhìn chị mình với vẻ mặt phức tạp.
“Ông ta nói gì?”, Tần Thanh Tâm hơi kích động hỏi.
“Sếp Lạc nói, nhà họ Tần đã đắc tội với một nhân vật tai to mặt lớn. Mà trước mặt người đó, sếp Lạc chẳng là gì cả, cho nên việc ông ta không muốn gặp mặt chị cũng là làm theo chỉ thị của người đó”, Tần Y nói.
Tần Thanh Tâm nghe xong thì cả người lảo đảo, Tần Y vội vàng tiến lên đỡ lấy cô.
“Chị, chị đã cố gắng hết sức rồi, nên chuyện này không thể trách chị được, chị đừng như vậy nữa được không?”, thấy chị mình như vậy, Tần Y cảm thấy rất đau lòng.
Vẻ mặt Tần Thanh Tâm đầy thất vọng: “Vậy tập đoàn Tam Hòa cứ thế mà bị phá sản sao?”
Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Tam Hòa.
Tần Phi đang ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt đầy đắc ý: “Mọi người đã nghe gì chưa? Con đàn bà đê tiện Tần Thanh Tâm kia đã đợi trước cửa tập đoàn Nhạn Thanh ba ngày rồi, nhưng vẫn không thể vào trong được. Lần này, không ai có thể cứu được cô ta nữa rồi. Đợi ông nội hạ lệnh của chủ gia tộc, cô ta sẽ bị đuổi ta khỏi gia tộc!”
Lúc này, trong văn phòng đều là mấy người thuộc dòng chính nhà họ Tần, tất cả đều đang nịnh nọt Tần Phi. Nhưng không một ai nhận ra rằng, một khi Tần Thanh Tâm thất bại, thì cả nhà họ Tần sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng rất lớn. Đúng là một đám óc bã đậu!
Tần Phi bỗng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi bật dậy nói: “Đến lúc rồi, mau gọi bảo vệ công ty đi, mọi người theo tôi đến nhà Tần Thanh Tâm xem kịch hay nào”.
Nhất thời, một đám người dòng chính nhà họ Tần cùng Tần Phi, dẫn theo bảy tám nhân viên bảo vệ, đi tới nhà Tần Thanh Tâm.
“Rầm!”
Châu Ngọc Thúy đang bận rộn trong phòng bếp, bỗng nghe thấy một tiếng vang rất lớn ở bên ngoài.
“Ông nó à, tiếng gì vậy?”, Châu Ngọc Thúy vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, thấy Tần Đại Dũng vẫn rất bình tĩnh cầm một tờ báo ngồi đọc trên ghế sofa.
“Để tôi ra xem thử!”, Tần Đại Dũng đặt tờ báo xuống, rồi đi ra bên ngoài.
Nhưng ông ta vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy cổng biệt thự bị người ta dỡ xuống, bảy tám nhân viên bảo vệ mặc đồng phục của tập đoàn Tam Hòa đang xông vào trong.
Mà sau lưng mấy nhân viên bảo vệ này còn có mấy người thuộc dòng chính nhà họ Tần, và Tần Phi đang đứng quan sát ở trước nhất.
“Tần Phi, cậu đang làm gì vậy?”, Tần Đại Dũng tức giận quát.
Tần Phi cười lớn đi tới, thấy vẻ mặt tức giận của Tần Đại Dũng thì đáp: “Ông nội đã cho con gái chú ba ngày để cô ta thuyết phục tập đoàn Nhạn Thanh nối lại việc hợp tác với nhà họ Tần chúng ta, nhưng nếu cô ta không làm được thì cả nhà chú sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Bây giờ ba ngày đã trôi qua, chú nói thử xem tôi tới đây để làm gì?”
“Để tôi xem thử ai dám?”, Tần Đại Dũng chặn ngay trước cửa, vô cùng tức giận.
“Chỉ là một đứa con riêng mà lại chiếm giữ nhà chính của nhà họ Tần, còn dám hống hách trước mặt tôi nữa!”
Tần Phi cười khẩy, rồi vung tay lên: “Mấy người mau đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài đi!”
Châu Ngọc Thúy nhìn qua cửa sổ, thấy Tần Đại Dũng bị hai nhân viên bảo vệ kéo ra ngoài thì nhất thời hoảng loạn, bà ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.
Hai chị em đang ôm nhau khóc lóc trước cửa tập đoàn Nhạn Thanh, thì bỗng bị tiếng chuông điện thoại dồn vang cắt ngang.
Tần Thanh Tâm vừa nghe máy đã nghe thấy một tràng tiếng hỗn loạn, lại nghe Châu Ngọc Thúy hô lên: “Thanh Tâm, con và Y Y mau về nhà đi. Tần Phi dẫn một nhóm người tới đây, muốn đuổi chúng ta ra ngoài đây này”.
----------------------------