Chương 346: Cảnh cáo
“Cậu nói cái gì?”
Mạnh Hồng Nghiệp lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi: “Đại sư Đàm chết rồi sao?”
“Sao lại như vậy?”
“Cậu có nhìn kĩ không?”
“Người chết thực sự là đại sư Đàm sao?”
Mạnh Hồng Nghiệp tức giận túm cổ áo người kia lên, liên tục chất vấn.
Lão ta đã chứng kiến thực lực mạnh mẽ của đại sư Đàm, búng tay một cái đánh bay đao của Hắc Bào, cao thủ mạnh nhất nhà họ Mạnh và đánh Hắc Bào ngất xỉu chỉ với một đòn.
“Đại sư Đàm lợi hại như vậy sao có thể bị giết được?”
“Ông chủ, tôi nói thật mà, người chết thực sự là đại sư Đàm, thi thể ở ngay ngoài cửa. Ông không tin để tôi cho người khiêng thi thể vào”.
Người kia sợ xanh mặt, vội nói.
“Khiêng thi thể vào đây!”, Mạnh Hồng Nghiệp đỏ mắt gào lên.
Hai cô cháu Hoàng Mai và Hoàng An cũng không thể tin nổi đại sư Đàm bị giết chết.
Ngay sau đó, hai người khiêng thi thể vào trong.
“Đại sư Đàm!”
Lúc nhìn thấy mặt người chết, Mạnh Hồng Nghiệp trợn trừng mắt hoảng sợ lùi về sau năm, sáu bước, toàn thân như bị rút hết sức lực, thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
Hiện giờ tay chân của đại sư Đàm đều be bét máu, rõ ràng đã bị đánh gãy.
Ông ta chết rồi nhưng hai mắt vẫn mở to, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Đại sư Đàm!”
Hoàng Mai cũng sợ ngây người, lần đầu tiên bị dọa tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Còn Hoàng An đã bị dọa sợ mất hồn mất vía, chỉ dám nhìn một lần.
Trong đầu anh ta chợt hiện lên một bóng người trẻ tuổi, cơ bắp cuồn cuộn dùng một tay nhấc bổng anh ta lên.
Suýt chút nữa anh đã bị đối phương lấy mạng.
Trông thấy bộ dạng thê thảm của đại sư Đàm, anh ta chợt cảm thấy may mắn vì mình còn sống.
“Cô ơi, chắc chắn đại sư Đàm đã bị Dương Thanh giết chết. Cậu ta chính là ác ma, nếu chúng ta không nhanh chóng rời đi, cậu ta sẽ tìm đến nhà họ Mạnh xử tội chúng ta mất”.
“Bây giờ đại sư Đàm chết rồi, nếu Dương Thanh giết tới nhà họ Mạnh, chúng ta không thoát nổi đâu!”
“Cô ơi, chúng ta phải quay về Yến Đô ngay lập tức, không thì không kịp nữa”.
Hoàng An thực sự bị dọa sợ, điên cuồng gào thét.
Anh ta là người nhà họ Hoàng, từ nhỏ đã sống trong giàu sang, vốn là một cậu chủ chỉ biết ăn chơi trác táng.
Cho dù không có tư cách tranh giành quyền thừa kế nhưng chỉ với thân phận là con cháu nhà họ Hoàng đã đủ để anh ta không phải lo cơm áo cả đời.
Loại người như vậy chưa từng trải qua cảm giác bị đuổi giết.
Hoàng An rất rõ đại sư Đàm mạnh tới mức nào, vậy mà vẫn bị giết. Giờ đây anh ta đã sợ hãi đến mức mất khống chế.
“Bốp!”
Hoàng Mai tát anh ta thật mạnh, cả giận nói: “Câm miệng lại đi! Còn nói bậy nữa thì đừng trách cô!”
Mặc dù Hoàng Mai cũng hoảng sợ nhưng thân là người nhà họ Hoàng, lại đang ở nhà họ Mạnh, đương nhiên bà ta không thể tỏ ra e sợ.
Sau khi bị tát, Hoàng An cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không hết sợ: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây chờ chết sao?”
Hoàng Mai không lên tiếng, chân mày nhíu chặt. Một lúc lâu sau bà ta mới đáp: “Nếu cậu ta thực sự muốn đánh vào nhà họ Mạnh thì sẽ không đơn giản trả lại thi thể của đại sư Đàm như vậy đâu”.
“Thế cậu ta muốn làm gì?”
Nghe Hoàng Mai nói vậy, Hoàng An thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ta đang cảnh cáo chúng ta!”, Hoàng Mai nghiến răng nói.
Mạnh Hồng Nghiệp cũng run lên vì sợ. Lão ta biết Hoàng Mai nói không sai, đây chính là lời cảnh cáo.
Dương Thanh đưa thi thể tới nhà họ Mạnh chứng tỏ anh đã biết chuyện đại sư Đàm ám sát mình có liên quan đến nhà họ Mạnh.
Nghĩ vậy, Mạnh Hồng Nghiệp hoảng sợ tột độ.
“Bịch!”
Lão ta quỳ luôn xuống dưới chân Hoàng Mai.
“Ông chủ Mạnh làm gì vậy?”
Hoàng Mai giật mình vội vàng đỡ lão ta dậy.
----------------------------