Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía chiến vực Trung Châu, một đám tinh anh của chiến vực đều thể hiện sự kiên định trong mắt. Dù biết Đỗ Ngọc Sơn rất mạnh nhưng họ vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, toàn bộ siết chặt nắm đấm, trên mặt chỉ còn sự không cam tâm.
Họ đều là những võ giả bình thường nhất, tu vi Thiên Cảnh cũng không có bao nhiêu.
Còn bên Hiệp hội Võ giả đều là võ giả Thiên Cảnh, trong mắt họ là sự âu lo. Thân là người luyện võ, họ hiểu rõ sự đáng sợ của Đỗ Ngọc Sơn hơn nhiều.
Ngược lại, võ giả của Thiên Hải Tông thì tỏ ra hoảng sợ, thân là các đệ tử đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, kinh nghiệm và trải nghiệm của họ cũng nhiều hơn, càng rõ ràng sự khủng bố của Đỗ Ngọc Sơn hơn.
“Nhóc con, nếu cậu yếu như vậy thì hãy quỳ xuống lạy lục van xin đi, không chừng ta sẽ vui vẻ cho phép cậu theo hầu ta!”
Đỗ Ngọc Sơn đột nhiên nói ra mấy câu trêu ngươi.
Ánh mắt Dương Thanh dần trở nên nghiêm túc, anh không nói gì, chỉ đột ngột nhắm mắt, miệng thì thầm gì đó.
Bất chợt, một luồng khí tức to lớn phóng ra từ cơ thể anh.
“Hử?”
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Đỗ Ngọc Sơn, trong mắt là tia ngạc nhiên.
Dương Thanh hiện tại tạo cho lão ta một loại cảm giác rất nguy hiểm.
“Hơi thở của Dương Thanh đột nhiên tăng cao gấp mấy lần”.
Bên võ giả của Thiên Hải Tông vang lên những tiếng thảng thốt.
Lưu Khánh gật nhẹ, mặt mày nghiêm túc: “Nếu tôi đoán không sai thì có lẽ cậu ta đang vận dụng bí pháp lợi hại nào đó, cưỡng ép tăng thực lực lên”.
Hắn vừa dứt lời, một người lớn tuổi bên cạnh trầm giọng nói: “Có lẽ không chỉ là bí pháp thôi đâu, tôi còn cảm nhận được sức mạnh huyết mạch từ cậu ta”.
“Sức mạnh huyết mạch?”
Có người nói: “Ở Trung Giới Cổ Võ, chì có thế lực truyền thừa cực kỳ cổ xưa mới có sự truyền thừa huyết mạch, do đó trong thế hệ trẻ cũng chỉ có một thiên kiêu võ đạo thức tỉnh huyết mạch”.
“Dương Thanh chỉ là người ở thế tục, sao có thể thức tỉnh sức mạnh huyết mạch? Chẳng lẽ tổ tiên cậu ta từng là kẻ đứng trên đỉnh thực lực?”
Lưu Khánh đáp: “Chắc thế rồi! Nếu không, tuổi Dương Thanh còn trẻ như vậy, sao cậu ta có thể tu luyện tới cấp bậc này khi ở nơi linh khí cạn kiệt như thế tục!”
Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra ngỡ ngàng.
Trong đám thiên kiêu của Thiên Hải Tông, không ai thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, hôm nay họ lại gặp được một cường giả thức tỉnh sức mạnh huyết mạch ở thế tục.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Đỗ Ngọc Sơn mở miệng hỏi, vẻ mặt vẫn không hề thả lỏng: “Trừ hơi thở Đế Thôn, cậu còn có sức mạnh huyết mạch hùng hồn như thế, mà nó lại chẳng có liên quan gì tới Đế Thôn!”
Lão ta cứ ngỡ Dương Thanh tới từ Đế Thôn nhưng hiện giờ lão ta lại phát hiện trong sức mạnh huyết mạch của Dương Thanh có một tia khí tức làm lão ta phải kiêng dè.
Hiện tại, tuy lão ta chỉ là linh hồn nhập vào thân Đỗ Ngọc Sơn nhưng dù gì cũng từng là cao thủ đứng đầu thế giới này.
Nhưng việc huyết mạch có thể làm lão ta cảm thấy bị áp chế thì chỉ có một tình huống duy nhất, là huyết mạch của Dương Thanh mạnh hơn cả lão ta.
Trên hai mắt Dương Thanh xuất hiện một tầng vải màu đen, một hơi thở đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể anh.
Khí thế võ đạo của Dương Thanh cũng tăng cao gấp mấy lần.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất dưới chân anh liên tiếp nứt ra.
“Quá mạnh!”
Cường giả Thiên Hải Tông đều lộ vẻ sửng sốt.
Ban nãy họ còn ganh với Dương Thanh, đúng là hành vi ngu xuẩn!
Một giây sau thân hình Dương Thanh từ từ bay lên không, tới vị trí cách mặt đất chừng hai mươi thước thì mới ngừng.
Xoẹt!
Một tia chớp chói mắt xẹt qua hư không như muốn xé rách không gian nơi này.
Lúc ấy, khí thế trên thân Dương Thanh cũng tăng tới cực hạn.
Trong ánh mắt sững sờ của đám đông, anh giơ kiếm Thiên Tử: “Thiên Hành Cửu Kiếm, kiếm thứ nhất – Nghiền nát!”