Vũ Văn Cao Dương nổi giận vì cảm nhận được sát ý vô cùng mãnh liệt từ trên người Vũ Văn Bân.
Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không ngờ được có một ngày đứa con trai ruột lại muốn giết mình.
Vũ Văn Bân không trả lời ông ta mà nói với vẻ mặt vô cảm: “Bây giờ tôi chỉ hỏi ông một chuyện thôi, rốt cuộc ông có định truyền vị trí chủ gia tộc này lại cho tôi không?”
“Vị trí này vốn thuộc về mày”.
Hai mắt đỏ bừng, Vũ Văn Cao Dương nói tiếp: “Giờ mày định chiếm vị trí chủ gia tộc rồi giết tao sao?”
Vũ Văn Bân vẫn không trả lời câu hỏi này mà chỉ cười lạnh, nói: “Vũ Văn Cao Dương, ông đừng có lừa gạt tôi nữa. Hai ngày trước, lúc Dương Thanh đến tìm ông, tôi đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người”.
“Ông muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh, thậm chí còn đưa lệnh bài chủ gia tộc cho nó, nhưng bây giờ lại nói rằng vị trí này vốn thuộc về tôi, ông không cảm thấy buồn cười hay sao?”
Bỗng nhiên cảm xúc của Vũ Văn Bân trở nên kích động, tức giận hét ầm lên.
Vào giờ phút này, Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy dường như sức lực trong cơ thể mình đều bị rút cạn.
Ông ta muốn truyền lại vị trí chủ gia tộc của gia tộc Vũ Văn cho Dương Thanh, cho dù anh không phải là máu mủ của gia tộc thì ông ta vẫn bằng lòng làm vậy.
Cũng không phải Vũ Văn Cao Dương muốn chắp tay dâng tặng cơ nghiệp của gia tộc Vũ Văn cho một người không có bất cứ quan hệ máu mủ nào, mà là do ông ta có lòng tin vào nhân phẩm của Dương Thanh.
Ông ta biết rằng giả như bây giờ mình truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh, cho dù anh đồng ý thì cũng chỉ tạm thời chấp nhận mà thôi. Sau này khi trong gia tộc Vũ Văn xuất hiện người có đủ tư cách thừa kế vị trí chủ gia tộc, Dương Thanh nhất định sẽ trả nó lại cho gia tộc Vũ Văn.
Hơn nữa, Dương Thanh cũng đã từng hứa sẽ âm thầm đào tạo Vũ Văn Bân, thế nhưng bây giờ tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì.
“Anh nói không sai, tôi đã giao lệnh bài của chủ gia tộc cho Dương Thanh, tôi muốn nó thừa kế vị trí chủ gia tộc. Cho dù xét về nhân phẩm hay năng lực thì nó cũng là ứng cử viên tốt nhất, chẳng lẽ tôi làm như vậy là sai sao?”
Vũ Văn Cao Dương ghìm sự tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh nhìn về phía Vũ Văn Bân mà chất vấn.
Vũ Văn Bân cười nhạo: “Nó chỉ là một người ngoài, có tư cách gì mà thừa kế toàn bộ gia tộc Vũ Văn chứ?”
“Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn là anh chỉ nghe được mấy lời như tôi muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh, rồi còn muốn giao lệnh bài của chủ gia tộc cho nó nữa có phải không?”
Đột nhiên Vũ Văn Cao Dương hỏi.
Vũ Văn Bân hừ lạnh, không nói gì. Đối với anh ta mà nói, chỉ dựa vào việc Vũ ông ta muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh là đã đủ đáng chết rồi.
Vũ Văn Cao Dương tự giễu cười: “Quả nhiên anh chỉ nghe được phần trước trong cuộc trò chuyện giữa tôi với Dương Thanh, chứ không biết phần sau chúng tôi đã nói gì”.
“Vũ Văn Bân, tôi nói rõ cho anh nghe, tôi muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời thôi. Dựa vào nhân phẩm của Dương Thanh, cho dù nó thừa kế vị trí chủ gia tộc thì cũng sẽ đào tạo anh rồi trả nó lại cho anh thôi”.
“Đúng là tôi đã giao lệnh bài của chủ gia tộc cho Dương Thanh, nhưng nó không có ý định muốn thừa kế gia tộc Vũ Văn mà chỉ thay tôi bảo quản lệnh bài thôi. Một ngày nào đó, khi anh có đủ tư cách để thừa kế vị trí chủ gia tộc thì nó sẽ giao lệnh bài lại cho anh”.
“Tôi biết là anh sẽ không tin, nhưng dù có tin hay không thì cũng không sao cả, tôi chỉ muốn nói sự thật cho anh biết, chỉ vậy thôi”.
Ông ta bình tĩnh nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Văn Cao Dương, bỗng nhiên Vũ Văn Bân hơi nghi ngờ rốt cuộc có phải như ông ta vừa nói hay không.
Nhưng anh ta nhanh chóng vứt bỏ hết tất cả suy nghĩ trong đầu, còn tức giận nói nói với Vũ Văn Cao Dương: “Ông đừng hòng lừa gạt tôi, tôi không phải con nít mới lên ba. Giữa tôi và Dương Thanh còn có thù oán, nếu như ông thật sự giao vị trí chủ gia tộc cho Dương Thanh thì liệu nó có trả nó lại cho tôi không?”
“Ông không cần phải giải thích gì cả, tôi chỉ xem kết quả thôi. Bây giờ ông đã giao lệnh bài của chủ gia tộc cho Dương Thanh, điều này cho thấy ông đã bỏ rơi tôi”.
“Vũ Văn Cao Dương, tất cả những chuyện này đều do ông ép tôi, do ông ép tôi!”
Vũ Văn Bân rất tức giận, cảm xúc cũng vô cùng kích động.
Vũ Văn Cao Dương không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân, trong mắt của ông ta còn có một chút thất vọng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng nói: “Những lời nên nói đều đã nói xong hết rồi, làm đi!”
Vũ Văn Cao Dương vô cùng hiểu rõ con trai của mình là hạng người gì.
Từ lúc Vũ Văn Bân bắt đầu bộc lộ ra sát ý, điều đó đã cho thấy thằng con này thật sự muốn giết chết ông ta.
“Ông không phản kháng lại sao?”, Vũ Văn Bân hơi kinh ngạc, hỏi.
Vũ Văn Cao Dương tự giễu cười: “Nếu như anh đã quyết định giết tôi rồi thì chắc chắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tôi phản kháng có tác dụng gì không?”
Ông ta là cao thủ đứng đầu trong gia tộc Vũ Văn, nếu như chỉ là người trong gia tộc thì e rằng không ai có thể giết được ông ta.
Nhưng mà từ nhỏ Vũ Văn Bân đã làm việc rất cẩn thận, nếu đã công khai để lộ ý đồ muốn giết ông ta thì điều này nói lên Vũ Văn Bân đã chuẩn bị xong hết rồi.
E là ở trong gia tộc Vũ Văn đã có cao thủ hàng đầu thật sự mà ngay cả Vũ Văn Cao Dương cũng không thể cảm nhận được.
Nhìn thấy vẻ mặt không sợ của Vũ Văn Cao Dương, bỗng nhiên Vũ Văn Bân càng nóng nảy hơn, giận dữ hét: “Trong lòng ông, tôi thật sự tệ đến mức ông thà truyền vị trí chủ gia tộc cho một người ngoài chứ không muốn giao cho tôi sao?”
Vũ Văn Cao Dương lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, không phải tôi muốn truyền vị trí chủ gia tộc cho người ngoài mà là tôi muốn để Dương Thanh thay tôi giữ vững cơ nghiệp của gia tộc Vũ Văn. Một ngày nào đó, chờ đến khi anh có đủ tư cách để làm chủ gia tộc thì nó sẽ trả lại hết tất cả cho anh”.
“Câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”
Vũ Văn Bân giận dữ hét: “Nó chỉ là một người ngoài, dựa vào cái gì mà đoạt được vị trí chủ gia tộc từ trong tay của người thừa kế chính thống như tôi chứ?”
“Tôi nói cho ông biết, Hoàng tộc họ Diệp đã chuẩn bị xong hết rồi, hôm nay chính là ngày tận thế của Dương Thanh. Ông yên tâm đi, tạm thời tôi sẽ không để cho ông chết đâu, tôi sẽ cho ông sống thật khỏe, sống để nhìn thấy Dương Thanh chết không có chỗ chôn, sống để nhìn xem tôi thừa kế vị trí chủ gia tộc, dẫn dắt gia tộc Vũ Văn phát triển lên tầm cao mới, để cho ông hiểu rằng rốt cuộc ai mới là người thích hợp nhất để thừa kế gia tộc Vũ Văn!”
Vũ Văn Bân gần như gào thét khi nói ra những lời này.
Nhưng sau khi Vũ Văn Cao Dương nghe anh ta nói xong thì ánh mắt trở nên lo lắng hơn, ông ta lo lắng cho Dương Thanh.
“Chắc chắn Dương Thanh sẽ không chết! Hoàng tộc họ Diệp đắc tội với nó thì đó sẽ là niềm đau lớn nhất của bọn họ!”
Vũ Văn Cao Dương kiên định nói.
Ông ta có lòng tin tuyệt đối với Dương Thanh.