“Rầm!”
Dương Thanh tung một quyền đập mạnh lên tảng đá mà Long Dược đang đứng.
Long Dược không thể nào ngờ Dương Thanh vẫn có thể bộc phát đòn tấn công kinh khủng như vậy. Sau khi đánh bay Dương Thanh, ông ta đã thả lỏng cảnh giác.
Long Dược không kịp đề phòng nên bị Dương Thanh đánh trúng chân.
“Rắc!”
Tiếng nứt xương vang lên giòn tan, giây tiếp theo chỉ thấy người Long Dược bay thẳng ra ngoài như quả bóng cao su bị nổ.
Khoảnh khắc đánh bay Long Dược, Dương Thanh thừa thắng xông lên.
“Chết đi!”
Anh gầm lên phẫn nộ, dồn hết sức lực toàn thân vào bên tay phải rồi chưởng về phía tim Long Dược.
“Mày dám!”
Long Dược kinh hãi mặt tái mét, rống lên.
“Rầm!”
Dương Thanh không hề nương tay, ngưng tụ sức mạnh toàn thân đánh mạnh vào phần tim Long Dược.
Cơ thể Long Dược lại bị đánh bay, sau khi bay hơn mười mấy mét thì đập mạnh vào một tảng đá.
Tảng đá chia năm xẻ bảy!
“Phụt!”
Long Dược phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật Siêu Phàm Tam Cảnh tan biến như bong bóng bị xì hơi.
Ông ta nằm dưới đất thở thoi thóp như chó gần chết.
Dương Thanh lau vết máu ở khoé miệng, nhìn Long Dược đã không còn sức chiến đấu, cuối cùng cũng thở phài nhẹ nhõm.
Long Dược hoàn toàn không ngờ Dương Thanh lại có thể bộc phát một chiêu mang theo sức mạnh ngang ngửa một chiêu của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lúc này ông ta thấy hối hận cực kỳ.
“Mày… Chắc chắn mày sẽ phải trả… Một cái giá rất lớn…”
Đây là câu trăn trối của Long Dược, mạng sống tan biến.
Hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh tan biến, anh ngồi phịch xuống đất, mặt thấp thoáng sự vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
“Cuối cùng cũng chết rồi!”
Anh phức tạp nhìn Long Dược, nói.
Khoảnh khắc khi Long Dược đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh, Dương Thanh ý thức được nếu lấy đá chọi đá để đánh bại Long Dược, đó là chuyện không thể nào.
Cho nên anh không để mình tiến vào trạng thái cuồng bạo mà lấy trạng thái mạnh nhất của mình để đấu với Long Dược.
Nhưng dù gì anh cũng mới chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh nên dù sức chiến đấu có mạnh đi chăng nữa thì cũng miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Nhị Cảnh. Mà bản thân Long Dược là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, với thực lực của anh, anh không phải là đối thủ của Long Dược.
Nhưng nếu anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì có thể tăng sức chiến đấu. Dù sao Long Dược mới đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh, một khi Dương Thanh tiến vào trạng thái cuồng bạo, anh có thể miễn cưỡng bộc phát sức chiến đấu của Siêu Phàm Tam Cảnh.
Nhưng nếu chìm trong trạng thái cuồng bạo quá lâu, có thể anh sẽ hoàn toàn mất trí, cuối cùng trở thành một cỗ máy chỉ biết giết người.
Vì thế anh luôn giữ lại chiêu cuồng bạo này, cố gắng dốc hết sức chiến đấu, làm Long Dược lơ là cảnh giác, sau đó tìm cơ hội tốt nhất cho Long Dược một đòn trí mạng.
Nếu ban nãy Long Dược không lơ là cảnh giác thì dù anh có dồn hết sức cũng chưa chắc có thể giết ông ta.
“Hoàng tộc họ Long!”
Mắt Dương Thanh trở nên sắc bén, anh không muốn ra tay với Hoàng tộc họ Long nhưng hôm nay sự xuất hiện của Long Dược làm anh ý thức được. Bây giờ không phải anh có muốn ra tay hay không mà Hoàng tộc họ Long không chịu buông tha cho anh.
“Nếu đã vậy thì Hoàng tộc họ Long chỉ có thể biến mất!”
Giọng Dương Thanh lạnh đến cực đỉnh.
Anh hiểu rõ lần này mình đã rước lấy phiền phức lớn đến nhường nào.
Mặc dù Long Dược là người của Hoàng tộc họ Long nhưng lại là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, Dương Thanh không biết Hoài Thành là nơi nào nhưng hiểu rõ chắc chắn giống Miêu Thành. Một nơi chuyên ở ẩn, võ thuật phát triển mạnh.
Long Dược là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, chắc chắn có địa vị cao ở Hoài Thành. Đợi sau khi phủ thành chủ Hoài Thành biết tin Long Dược bị giết, chắc chắn sẽ cho cao thủ nhập thế điều tra.
Anh biết không bao lâu sau, có lẽ Hoài Thành sẽ tra được mình.
Cùng lúc đó, Hoàng tộc họ Long.
Trong một căn biệt thự biệt lập, Long Hoàng đang ngồi trên ghế mây, ánh mắt sắc bén chợt thấy lo lắng.
Không biết tại sao sau khi lão ta tung tin giả Long Khoa bị Dương Thanh giết cho Long Dược, mí mắt lão ta cứ giựt liên hồi, lòng cứ thấy bất an giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Phụ hoàng!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước đến gọi vài tiếng, Long Hoàng mới sực tỉnh.
“Tới rồi à!”
Long Hoàng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình, vẻ mặt hơi áy náy.
Người đàn ông trung niên trông rất tiêu điều, lúc nhìn Long Hoàng, ánh mắt bình tĩnh. Trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên ông ta được Long Hoàng mời đến.
“Con vẫn giận bố à?”
Mặt Long Hoàng phức tạp nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lên tiếng hỏi.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không dám!”
Giọng lạnh nhạt đến cực đỉnh.
Người đàn ông trung niên tên Long Tường, là con trai trưởng của Long Hoàng, cũng là bố của Long Thiên Vũ.
Vốn dĩ ông ta mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Hoàng tộc họ Long nhưng sau khi Long Thiên Vũ đắc tội Dương Thanh, Long Khoa đứng giữa chia rẽ nội bộ, dẫn đến Long Hoàng từ từ xa lánh Long Tường.
Long Tường của bây giờ không còn chút quyền lực nào ở Hoàng tộc họ Long nữa, thậm chí còn không bằng những người khác họ.
“Bố định để con làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Long, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức lễ sắc phong cho con. Từ nay về sau, con chính là Long Hoàng tương lai của Hoàng tộc họ Long!”
Long Hoàng chợt nói.
Nào ngờ Long Tường chợt lắc đầu, cười giễu: “Phụ hoàng, người không có ai nữa nên mới nhớ đến con đúng không?”
“Xin lỗi phụ hoàng, con đã mất niềm tin vào Hoàng tộc họ Long rồi, không hề muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế, phụ hoàng chọn nhân tài khác đi!”
Long Hoàng nhíu mày: “Con từ chối?”
Long Tường gật đầu: “Từ khi bố thu hồi tất cả quyền lực của con, con đã thề cả đời này sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện của Hoàng tộc họ Long nữa”.
Dứt lời, ông ta xoay người đi: “Con đã quyết định sẽ quy y cửa Phật, mong phụ hoàng tác thành!”
“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Long Hoàng chợt phẫn nộ, mặt dữ tợn, hét lên: “Anh là con trai trưởng của Hoàng tộc họ Long này, bây giờ Long Khoa đã chết rồi, chỉ có anh mới có tư cách thừa kế ngôi vị!”
Long Tường dừng chân, bình tĩnh nói: “Bố cũng nói đó, bởi vì Long Khoa chết rồi nên con mới có tư cách thừa kế ngôi vị. Nếu đã thế thì bố cứ xem như con cũng chết rồi đi!”
Dứt lời, ông ta không hề do dự nữa, bước thẳng ra ngoài.
“Đồ khốn!”
Nhìn bóng dáng Long Tường rời đi, Long Hoàng cực kỳ phẫn nộ, nếu lão ta mà có cách gì thì sẽ không để Long Tường thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Lão ta có rất nhiều con nối dõi nhưng trong số đông đảo những người con nối dõi của lão ta, chỉ có Long Tường và Long Khoa là hai người có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất. Các hoàng tử khác thì một là thiên phú võ thuật quá kém, hai là quá nhỏ, không đủ để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ hoàng tử duy nhất có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế lại từ chối lão ta, có thể tưởng tượng được lão ta đang phẫn nộ đến nhường nào.
“Dương Thanh, tại tên khốn nhà mày. Nếu không phải mày thì tao sẽ không đích thân giết con trai mình!”
Mắt Long Hoàng dữ tợn, nỗi hận Dương Thanh đã đạt đến đỉnh điểm.
Lão ta chỉ truyền đạt tin giả là Long Khoa bị Dương Thanh giết cho Long Dược, còn Long Dược có tìm Dương Thanh để báo thù hay không, lão ta cũng không biết.
“Người đâu!”
Long Hoàng gầm lên, một người mặc áo đen từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Long Hoàng.
“Hoàng Chủ!”
Lão già áo đen khom lưng nói.
“Long Tấn, anh đến Yến Đô một chuyến đi!”
Long Hoàng cắn răng nói: “Tôi muốn những người liên quan đến Dương Thanh đều phải biến mất khỏi thế giới này!”
Long Tấn khẽ nhíu mày: “Hoàng Chủ, làm vậy liệu có quá đáng lắm không?”
“Oan có đầu nợ có chủ, tất cả mọi thù hận đều là thù hận giữa chúng ta và Dương Thanh. Nếu chúng ta làm vậy thật thì sợ rằng chúng ta và Dương Thanh sẽ không chết không thôi”.
“Dương Thanh còn trẻ mà đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, thiên phú võ thuật thế này, chắc chắn phía sau có gia tộc Cổ Võ lớn mạnh chống lưng cho”.
Long Hoàng nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Đến anh cũng không thèm nghe theo mệnh lệnh của tôi à?”
Long Tấn khẽ cúi đầu: “Không dám!”
Long Hoàng phẫn nộ nói: “Nếu đã không dám thì cứ làm theo những gì tôi dặn đi!”