Dương Thanh nhìn đồng hồ, cười nói: “Mười hai giờ, ở khách sạn Bắc Viên Hương nhé?”
Hạ Hà đáp: “Được!”
Thế là hai người đã hẹn giờ ăn cơm xong.
Phía bên kia, sau khi cúp điện thoại của Dương Thanh, Hạ Hà đang quay phim nói với người đại diện: “Chị Vương, trưa nay em có việc, em đi trước nhé!”
Chị Vương vội nói: “Khoan đã! Em còn một quảng cáo rất quan trọng sắp quay, em đi rồi thì quay kiểu gì?”
Nhưng Hạ Hà đã rời khỏi phim trường rồi.
Lúc này Hạ Hà đang vô cùng mong chờ, chỉ muốn gặp Dương Thanh ngay.
Nửa năm trước, cô ta đâm Dương Thanh một nhát, tuy đó là vì trúng cổ độc, mọi chuyện đều không phải ý muốn của cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn thấy áy náy, muốn xin lỗi Dương Thanh, nhưng Dương Thanh lại biến mất nửa năm ròng.
Vừa nghĩ tới việc lúc trước mình đã đâm Dương Thanh một nhát, Hạ Hà lại không sao kiềm chế nổi, mặt đầm đìa nước mắt.
Phía bên kia, Dương Thanh cũng đã rời khỏi dinh thự Vân Phong, về việc Hạ Hà đã đâm anh một nhát, anh chưa bao giờ trách cô ta, còn vô cùng áy náy.
Cả việc Hạ Hà trúng cổ độc và mẹ cô ta bị giết đều bắt nguồn từ anh.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe con màu đen đỗ ở cửa khách sạn Bắc Viên Hương.
Dương Thanh bước ra khỏi xe, đến phòng riêng mà hai người đã hẹn, phát hiện Hạ Hà đã đến.
“Dương Thanh!”
Nhìn thấy Dương Thanh, Hạ Hà lập tức đứng dậy, còn có vẻ căng thẳng.
Dương Thanh mỉm cười, nhìn Hạ Hà: “Lâu lắm không gặp!”
Câu “lâu lắm không gặp” này lập tức khiến mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, nhưng cô ta rất kiên cường, không để nước mắt chảy xuống.
Nhưng rõ ràng mắt cô ta hơi sưng, chắc chắn cô ta đã khóc trước khi Dương Thanh tới rồi.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên rồi hiểu ngay.
“Dương Thanh, thực sự rất xin lỗi, tôi không hiểu sao lúc đó lại đâm anh…”
Hạ Hà lập tức xin lỗi, nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị Dương Thanh cắt ngang: “Hạ Hà, người nên xin lỗi là tôi, tôi đắc tội với người khác, đối phương dùng cổ độc để kiểm soát cô, không những thế, cái chết của dì Lục cũng do tôi liên lụy”.
“Thế nên tôi mới là người có lỗi với cô, cô chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi hết, Hạ Hà, thực sự rất xin lỗi cô!”
Hạ Hà sững sờ, nửa năm trước, khi cô ta đâm Dương Thanh, Dương Thanh cũng đã nói thế, khi ấy cô ta cứ tưởng Dương Thanh cố tình nói vậy để an ủi mình.
Hôm nay anh lại nói thế, cô ta mới nhận ra, cô ta thực sự không cần tự trách vì chuyện nửa năm trước à?
Hạ Hà lau nước mắt trên mặt, nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Thế nên khi ấy, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng có người lại định lợi dụng tôi để làm hại anh?”
Dương Thanh gật đầu: “Đúng thế!”
Anh nói rồi im lặng, chờ Hạ Hà trút giận.
Nhưng anh chờ rất lâu mà Hạ Hà vẫn không trách anh, mặt cô ta đầm đìa nước mắt nhưng vẫn kiên cường không khóc thành tiếng.
Một lúc lâu sau, cô ta mới dần bình tĩnh lại, cô ta lau nước mắt, nhìn Dương Thanh: “Xin lỗi, tôi mất kiểm soát rồi!”
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, lo lắng hỏi: “Hạ Hà, cô không sao chứ?”