Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn không nhanh phái người đi quét dọn nơi đó đó, đứng ngẩng ra đấy làm gì? Tôi nói đám đệ tử của Lôi Thiên Tông các người, có mắt không vậy? Sao chuyện nhỏ xíu như thế, cũng phải đợi bọn tôi ra lệnh mới đi làm, chẳng có chút tự giác nào cả à?”

Liễu Thanh Thanh nhìn biểu cảm trên gương mặt của Lôi Phàm thì lập tức khó chịu, chỉ trích xối xả.

Khóe môi của Lôi Phàm kéo căng lên, âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Liễu Thanh Thanh rồi. Nhưng trên gương mặt của hắn ta vẫn không để lộ một chút khó chịu, mà hèn mọn giải thích: “Thật xin lỗi, nơi sân kia đã có khách ở, mời các vị chọn một chỗ khác!”

Liễu Thanh Thanh nghe chỗ mình chọn đã có người vào ở, lập tức cau mày, tức giận nói: “Tông môn này bị làm sao đấy? Trước đó đã bảo chúng ta cứ chọn thỏa thích, bây giờ tôi chọn xong rồi thì anh lại nói bên trong đã có người ở. Anh đang chơi tôi đấy à?”

“Hay là, Lôi Thiên Tông của các người khinh thưởng sư phụ của tôi nên mới bắt nạt chúng tôi như vậy đây?”

Trên gương mặt của Lôi Phàm đều là cảm xúc bất đắc dĩ, đau khổ nói: “Cô Thanh Thanh, nơi đó có khách quý của Lôi tông chủ vừa mới vào đó ở chưa bao lâu nên xin cô đừng làm khó tôi. Bên cạnh, có một chỗ cũng rất tốt…”

Nhưng Lôi Phàm chưa nói hết câu, Liễu Thanh Thanh đã tức giận nói: “Tốt cái đầu anh ấy!”

Cô ta bắt đầu đe dọa: “Tôi mặc kệ bên trong có người nào đang ở, bây giờ anh lập tức bảo hắn rời đi nhường chỗ cho bổn tiểu thư. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!

Liễu Thanh Thanh nghĩ người có thể đến ở trong một cái tông môn nhỏ như Lôi Thiên Tông, chắc chắn thân phận cũng chẳng cao sang gì cho cam. Dù sao, thể lực đại tông môn cũng sớm đã chỗ ở trong những tông môn lớn có uy tín và danh dự đứng đầu rồi. Vả lại, cô ta hay đi theo Hoàng Vĩnh Xương nên quen thói kiêu ngạo. Lúc này, cô ta cứ lấy dáng vẻ ngang ngược và vô lý của mình ra áp đặt người khác thôi.

Lôi Phàm do dự một lúc, cuối cùng thở dài mà đi đến trước cửa phòng của Dương Thanh nói: “Tôi đi đến đó trước, nói thử xem!”

Dù sao, ngay cả Lôi Chấn Thiên cũng phải cẩn thận tiếp đãi với sư phụ của Liễu Thanh Thanh này, không dám chọc giận một chút. Trái lại, Dương Thanh cũng chỉ là người do Ngô Hùng bá dẫn đến mà thôi.

Nếu lấy hai bên ra so sánh, rõ ràng Hoàng Vĩnh Xương và các đệ tử của ông ta chiếm địa vị cao hơn một chút. Vậy nên, hắn ta đành đến bảo Dương Thanh nhường.

Lôi Phàm đi đến trước cửa phòng Dương Thanh, hơi khó xử nói: “Anh Dương, tôi muốn thương lượng với ngươi một chút chuyện…”

“Không bàn!”

Nhưng không đợi Lôi Phàm nói hết, hai chữ lạnh như băng của Dương Thanh đã truyền từ trong phòng ra.

Khi đám người Liễu Thanh Thanh đến gần chỗ này, Dương Thanh cũng đã phát hiện sự có mặt của bọn họ. Bởi vì tu vi của anh liên tục tăng lên, cho nên thính lực và cảm ứng của anh cũng đã vượt trội khác người thường lâu lắm rồi. Nhờ vậy, anh nghe rất rõ những chuyện và đoạn đối thoại xảy ra bên ngoài cửa.

Nếu ngày thường, anh sẽ nhường phòng để tránh những rắc rối không cần thiết. Nhưng hôm nay, anh đang nóng lòng tăng tu vi để tìm kiếm con gái.

Sau khi anh bước vào phòng đã bắt đầu tập trung vào tu luyện, việc khôi phục kinh mạch đứt gãy trong cơ thể không thể nào dừng lại giữa chừng. Cho nên lúc này, anh không muốn nhường phòng.

Lôi Phàm nghe hai chữ lạnh như băng của anh, lập tức đứng đần ra. Sau một lúc, hắn ta mới nghi ngờ lẩm bẩm: “Hắn làm sao biết mình tìm hắn để đổi phòng chứ?”

Sau đó, hắn ta lại căng da đầu nói: “Anh Dương, đối phương là đệ tử của Hoàng đan sư có uy danh rất hiển hách đấy…”

Giọng nói lạnh như băng của Dương Thanh lại truyền ra lần nữa: “Ai đến cũng không đổi!”

Dù cậu ông trời đến, Dương Thanh cũng nói y như vậy. Huống hồ gì, lúc này đối phương là tên đan sư nào đó mà anh chưa từng nghe danh qua chứ.

Lôi Phàm thở dài. Tuy trong mắt của Lôi Chấn Thiên, địa vị của Dương Thanh không cao bằng Hoàng Vĩnh Xương. Nhưng hắn ta vẫn không thể chọc nổi.

Hắn ta đành đi đến trước mặt Liễu Thanh Thanh kiêu căng kia nói: “Thanh Thanh, vị khách nhân kia… Hắn không muốn đổi phòng, hay là cô chọn…”

Liễu Thanh Thanh lập tức phát nổ, cô ta đẩu Lôi Phàm ra đi đến chỗ Dương Thanh: “Anh đúng là một tên rác rưởi dài dòng, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Hôm nay, tôi muốn xem kẻ nào kiêu căng dám chiếm chỗ ở của cô đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK