Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Thượng Quan Nhu cũng hiểu ý Dương Thanh, tỏ vẻ không cam tâm. Khó khăn lắm gặp được một người cùng lứa nhưng thiên phú võ đạo vượt xa mình, bây giờ lại không thể thoát khỏi việc mất lý trí à?   

             Đúng là ông trời đố kỵ người tài!  

             “Mọi người rời khỏi võ quán Yến Đô ngay, nếu không sẽ xem như kẻ thù của Hoàng tộc họ Thượng Quan!”  

             Thượng Quan Nhu cũng hô to.  

             Nhất thời mọi người trong võ quán Yến Đô đều ngơ ngác.  

             “Tại sao lại bảo chúng tôi phải rời khỏi Võ quán Yến Đô?”  

             “Đúng rồi, chúng tôi được mời đến đây, dù không có tư cách tham gia cuộc chiến thì ít nhất cũng có tư cách ngồi xem mà?”  

             “Đúng, chúng tôi không đi!”  

             Nào ngờ đám cao thủ Vương Cảnh tầm thường đó hoàn toàn không ý thức được họ đang gặp nguy hiểm đến nhường nào.  

             Mặt Thượng Quan Nhu âm u đến đáng sợ, đe doạ: “Nói vậy là các người định làm kẻ thù của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi?”  

             “Hay là các người nghĩ bắt tay nhau là có thể đàn áp Hoàng tộc họ Thượng Quan?”  

             Nghe vậy, đám cao thủ Vương Cảnh đang ồn ào chợt im lặng, không ai dám nói gì nữa.  

             Nhưng vẫn không ai chịu rời đi.  

             Bọn họ không biết Dương Thanh đang gặp chuyện gì, chỉ biết năng lực chiến đấu cực kỳ xuất sắc. Bọn họ không muốn từ bỏ việc tận mắt chứng kiến các cao thủ đứng đầu đấu với nhau.  

             “Một người thuộc nhóm con cháu của Hoàng tộc họ Thượng Quan mà cũng dám kiêu ngạo thế à?”  

             Đúng lúc này, bên phía Hoàng tộc họ Long, Long Khoa chợt hừ lạnh, chất vấn cô ta.  

             Bên phía Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Xung cũng nhìn Thượng Quan Nhu nói: “Thượng Quan Nhu, mọi người đều được mời mới đến đây, chị lại muốn cướp quyền lợi quan sát cuộc chiến của mọi người, không đúng lắm nhỉ?”  

             Mặc dù Diệp Xung không bá đạo và thẳng thắn như Long Khoa nhưng rõ ràng ý của anh ta là Hoàng tộc họ Diệp cũng không đồng ý để mọi người rời đi.  

             Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt cũng hừ lạnh: “Hôm nay mọi người tề tựu về đây là vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô. Thượng Quan Nhu cô bảo mọi người đi thì mọi người phải đi à?”  

             Nhất thời, mấy Hoàng tộc lớn và Hiệp hội Võ thuật, trong năm thế lực đứng đầu, ngoài Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn ra thì hai Hoàng tộc khác đều tỏ thái độ.  

             Mặc dù họ cũng cảm giác được Dương Thanh của lúc này cực kỳ đáng sợ, rất có khả năng sẽ mất kiểm soát, đại khai sát giới.  

             Nhưng với họ mà nói, chuyện này chẳng sao cả. Có Dương Thanh ở đây là có thể khống chế được Lưu lão quái.  

             Đợi sau khi Dương Thanh và Lưu lão quái đều bị thiệt, có lẽ họ mới có thể tiến hành cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.  

             Nếu bây giờ mọi người rời đi, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải thế nào đây?  

             Mặt Thượng Quan Nhu tái mét, cô ta cắn răng nói: “Tôi không tin các người không cảm nhận được cậu Dương Thanh của bây giờ đang mạnh đến nhường nào nhỉ?”  

             “Một khi cậu ấy mất kiểm soát thì tất cả mọi người đều sẽ bị cậu ấy giết!”  

             “Tôi bảo bọi người đi là đang cứu mọi người!”  

             Không còn cách nào khác nên Thượng Quan Nhu đành nói ra sự thật.  

             Trên thực tế, cao thủ bốn Hoàng tộc lớn và Hiệp hội Võ thuật đều hiểu rõ, chỉ có đám cao thủ Vương Cảnh là không biết mà thôi.  

             “Ha ha ha ha…”  

             Long Khoa cười to, lạnh nhạt nói: “Thượng Quan Nhu, cô quan tâm cậu ta thật đấy. Một người mà đến bản thân mình còn không kiểm soát nổi thì liệu có thể giết hết tất cả mọi người ở đây à?”  

             “Đúng vậy!”  

             Diệp Xung cũng lên tiếng: “Dù anh ta có mạnh vậy thật thì chúng ta có nhiều cao thủ Thần Cảnh như vậy, chẳng lẽ không thể đánh bại một ma đầu?”  

             “Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải được tiến hành!”  

             Hoa Anh Kiệt cũng thể hiện thái độ của lão ta.  

             “Cô Thượng Quan, hình như cô hơi làm quá rồi nhỉ?”  

             Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nói: “Cao thủ của Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật đã nói là không sao thì chắc chắn sẽ không sao”.  

             “Hơn nữa, dù nhóm cao thủ Vương Cảnh chúng tôi không bằng cao thủ Thần Cảnh các người nhưng nếu chúng tôi bắt tay lại cũng có thể bộc phát sức mạnh rất lớn”.  

             “Đúng vậy, chúng tôi không tin một tên vô dụng sắp mất lý trí lại có thể làm gì được chúng tôi”.  

             “Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải được tiến hành!”  

             …  

             Nhất thời, mọi người ở hiện trường sôi nổi lên tiếng.  

             Ngoài Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn, tất cả mọi người đều muốn cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô được tiếp tục.  

             Mã Siêu và Vương Chiến nhìn nhau, mọi người đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.  

             “Chú Đoàn, chú thấy thế nào?”  

             Đúng lúc này, Thượng Quan Nhu chợt nhìn sang Đoàn Vô Nhai.  

             Bây giờ mọi người mới phát hiện Hoàng tộc họ Đoàn chưa tỏ thái độ.  

             Mắt Đoàn Vô Nhai sáng như sao, chỉ thấy ông ta đứng lên nhìn mọi người, nói to: “Tôi chọn đứng về phe Hoàng tộc họ Thượng Quan, tôi xin khuyên mọi người hãy rời đi thì hơn”.  

             “Các người hoàn toàn không hiểu cậu Dương Thanh của bây giờ, một khi cậu ấy mất kiểm soát thì các người sẽ gặp đại nạn”.  

             “Với các người, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô chỉ là một vở kịch, bây giờ chỉ có cao thủ Thần Cảnh mới có tư cách tranh giành”.  

             “Tôi không quan tâm suy nghĩ của các Hoàng tộc khác nhưng tôi chỉ cho các người một phút cuối cùng. Nếu cao thủ dưới cấp Thần Cảnh vẫn còn ở hiện trường thì đừng trách Hoàng tộc họ Đoàn không nể mặt tình nghĩa”.  

             Đoàn Vô Nhai vừa dứt lời, mọi người ồ lên.  

             Cao thủ Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai.  

             Thượng Quan Nhu vui vẻ, cuối cùng cũng có một thế lực đứng đầu chọn đứng cùng một phe với cô ta.  

             “Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng chỉ cho các người một phút! Các người tự giải quyết cho tốt!”  

             Thượng Quan Nhu nhìn mọi người, lạnh giọng nói.  

             Các cao thủ Vương Cảnh nhìn nhau, đi cũng không được mà ở cũng không xong.  

             Tính cả Hiệp hội Võ thuật thì trong năm thế lực lớn, có hai thế lực yêu cầu họ rời đi.  

             Nếu chỉ có mình Hoàng tộc họ Thượng Quan, có các Hoàng tộc khác chống lưng, họ không cần phải lo lắng gì cả nhưng bây giờ Hoàng tộc họ Đoàn cũng yêu cầu họ rời đi, họ hơi sợ hãi.  

             Thoáng chốc, có cao thủ Vương Cảnh đứng lên chuẩn bị rời đi.  

             Có vài tên cao thủ Vương Cảnh chưa đi, một luồng hơi thở đàn áp kinh khủng quét qua toàn bộ võ quán.  

             “Hoàng tộc họ Long chúng tôi muốn được xem thử sức mạnh của Hoàng tộc họ Thượng Quan!”  

             Long Khoa lạnh giọng nói.  

            

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK