"Nhóc con, cô vẫn chưa biết tôi muốn cô chữa trị cho ai mà đã từ chối sao?"
Phùng Tiểu Uyển cứ từ chối chữa bệnh mãi khiến Long Khôn hơi tức giận.
Dù sao lão ta cũng là một trong những cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Long, kể cả một số công chúa hoàng tử của Hoàng tộc họ Long cũng phải kính trọng lão ta là “chú Khôn”.
Thế mà lúc này một bác sĩ ở phòng khám nhỏ tại Yến Đô bé như lỗ mũi này lại dám từ chối lão ta.
"Tôi đã nói rất rõ, nếu các người muốn chữa trị thì phải đưa người bệnh đến đây, nếu không tôi sẽ không thể đến tận nơi chữa trị được".
Phùng Tiểu Uyển không hề sợ hãi, đúng mực nói: "Bây giờ phòng khám Ái Dân chỉ có một mình tôi, bây giờ tôi bỏ đi, lỡ như có người bệnh đến tìm tôi trị bệnh, nếu để chậm trễ bệnh tình của bọn họ, tôi sẽ là người có lỗi".
"Nếu tôi nhất định phải dẫn cô đến đó thì sao?"
Long Khôn híp mắt lại.
"Ông muốn làm gì?"
Phùng Tiểu Uyển lập tức hốt hoảng, Long Khôn lúc này khiến cô ta cảm thấy hết sức nguy hiểm.
Cô ta tin chắc nếu Long Khôn muốn dẫn cô ta đi thì không ai có thể ngăn cản được.
"Đi theo tôi!"
Long Khôn vừa dứt lời bỗng chụp cổ tay Phùng Tiểu Uyển.
"Long Khôn, ông trở nên vô liêm sỉ từ khi nào vậy?"
Đúng lúc này một bóng người bỗng xuất hiện, che trước mặt Phùng Tiểu Uyển, giận dữ nói với Long Khôn.
"Thì ra đúng là ông!"
Thấy Vương Chiến xuất hiện, Long Khôn hơi nhếch mép cười chế giễu.
Đến lúc này Vương Chiến mới biết thì ra Long Khôn không hề muốn làm hại đến Phùng Tiểu Uyển, mà Long Khôn đã phát hiện ra sự tồn tại của lão ta.
Vì vậy nên Long Khôn đã cố ý ra tay với Phùng Tiểu Uyển hòng dụ Vương Chiến ra mặt.
"Ông vẫn xảo quyệt như ngày nào!"
Vương Chiến liếc nhìn Long Khôn châm chọc nói.
"Vương Chiến, không ngờ ông lại dám phản bội Hoàng tộc họ Long, trốn đến đây".
Long Khôn lạnh giọng nói: "Nếu ông thức thời thì bây giờ đi gặp điện hạ với tôi, biết đâu chừng điện hạ sẽ nể mặt những đóng góp của ông đối với Hoàng tộc mà sẽ cho ông thêm cơ hội nữa thì sao?"
Vương Chiến phì cười: "Nếu Hoàng tộc họ Long thật sự nhớ tới những đóng góp của tôi thì bọn họ đã không đuổi tôi đi sau khi tôi bị phế bỏ võ công rồi".
Long Khôn nhướn mày: "Vương Chiến, ông đang nói hươu nói vượn gì đấy? Rõ ràng là tại ông phản bội Hoàng tộc họ Long trước, thậm chí ông còn giết luôn tinh nhuệ của điện hạ".
"Bây giờ ông lại trốn ở địa bàn của Dương Thanh, vậy mà ông còn dám nói không phản bội Hoàng tộc họ Long à?"
Vương Chiến vô cảm nói: "Là Long Thiên Vũ nói với ông vậy nhỉ?"
"Vương Chiến tôi làm người thế nào, có thể người khác không biết nhưng chẳng lẽ ông cũng không biết sao? Nếu tôi thật sự phản bội Hoàng tộc họ Long tôi có cần đợi đến bây giờ không?"
"Tôi nói cho ông biết, không phải tôi muốn phản bội Hoàng tộc họ Long mà chính bọn họ đã vứt bỏ tôi!"
Sắc mặt Long Khôn trở nên nghiêm nghị. Trong số năm cao thủ Thần Cảnh hàng đầu của Hoàng tộc họ Long, lão ta là người đa mưu túc trí nhất.
Lão ta hiểu rất rõ Vương Chiến là kiểu người nào. Từ nhỏ Vương Chiến đã lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, ở trong Hoàng tộc họ Long, cao thủ Thần Cảnh có thể hưởng thụ được quyền lợi và đãi ngộ rất lớn.
Có thể nói nếu Vương Chiến ở Hoàng tộc họ Long, quyền lực tiền tài đều có đủ.
Mà người thân của Vương Chiến cũng qua đời từ lâu. Lão ta vốn không còn vướng bận ai cả, Hoàng tộc họ Long là mái nhà duy nhất của lão ta, sao lão ta có thể chủ động phản bội được?
Lẽ nào trong này còn có khúc mắc gì sao?
"Vương Chiến ông đừng ăn nói linh tinh, phản bội là phản bội, đừng tìm lý do vớ vẩn cho mình".
Dù Vương Chiến bị Hoàng tộc họ Long vứt bỏ, Long Khôn cũng sẽ không thừa nhận trước mặt mọi người.
"Nếu vậy tôi cũng không còn gì để nói. Các người đã nghĩ tôi là kẻ phản bội vậy thì cứ như vậy đi!"
Vương Chiến cười trào phúng.
Lúc này lão ta mới thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đã thật sự cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Long.
"Được! Rất tốt! Không ngờ đường đường là cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long lại là kẻ phản bội, nếu vậy ông cũng phải đi với tôi!"
Long Khôn vừa dứt lời liền vọt về phía Vương Chiến.
Vương Chiến xem thường nhìn Long Khôn, dường như không hề sợ hãi Long Khôn sẽ tổn thương lão ta.
Quả nhiên lúc này mấy cao thủ bỗng xuất hiện che trước người Vương Chiến.
"Oành oành oành!"
Đột nhiên, mười cao thủ đồng loạt ra tay đánh với Long Khôn.
Dù Long Khôn là Thần Cảnh trung kỳ nhưng đối phó với mười cao thủ cùng một lúc cũng sẽ thấy áp lực.
Nhưng lão ta là cao thủ Thần Cảnh, dù có bị mười cao thủ tấn công cùng một lúc cũng sẽ không bị tổn thương, chỉ bị đánh lùi về sau mấy bước.
"Xem ra, Dương Thanh đối xử với ông rất tốt. Thế mà lại sắp xếp mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bảo vệ ông nữa đấy!"
Long Khôn mỉa mai nhìn Vương Chiến: "Bây giờ ông còn dám nói ông không phản bội Hoàng tộc họ Long sao?"
Vương Chiến lựa chọn ngó lơ nhưng sự thất vọng trong mắt càng lúc càng đậm.
Đột nhiên lão ta cảm thấy rất mỉa mai. Sau khi lão ta bị phế bỏ võ công, cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long muốn giết lão ta, Long Hoàng cũng lấy lại họ đã ban, thế nhưng Dương Thanh - đối thủ một mất một còn trước đây lại ra tay cứu lão ta.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi và Hoàng tộc họ Long không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!"
Vương Chiến dứt lời liền giơ tay lên xé góc áo của mình.
Long Khôn thoáng ngẩn người, Vương Chiến làm vậy là muốn cắt đứt quan hệ, nhất thời sát khí trong mắt lão ta càng đậm: "Nếu vậy dù có giết chết ông tôi cũng không cảm thấy đáng tiếc".
"Long Khôn, ông rất thông minh, hẳn ông cũng biết đây là chỗ nào. Cậu Thanh đang ở tập đoàn Nhạn Thanh đối diện, ông nghĩ cậu ấy không biết ông đến đây sao?"
Vương Chiến lạnh giọng nói: "Nếu ông muốn thăm dò cậu Thanh thì cứ ra tay đi!"
Thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Vương Chiến, Long Khôn không hề ra tay ngay mà chỉ híp mắt nhìn Vương Chiến.
Thái độ này của Vương Chiến khiến lão ta cảm thấy áp lực áp vô hình.
Một khi Vương Chiến hồi phục võ công tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Hoàng tộc họ Long.
Vì thế Vương Chiến nhất định phải chết.
"Thật ra tôi cũng muốn thử xem đứa con trời có hy vọng được phong Vương nhất ở Yến Đô trong lời đồn liệu có tư cách nhận được vinh dự này không?"
Long