Hùng An vốn đã cường tráng, giờ càng vạm vỡ hơn.
Sắc mặt Đỗ Bá vô cùng nghiêm nghị, lão ta biết Hùng An cũng dùng bí pháp để tăng thực lực.
Bây giờ hai người đều dùng bí pháp để tăng thực lực, muốn biết mèo nào cắn mỉu nào thì phải xem bí pháp tăng thực lực của ai mạnh hơn.
“Keng keng keng!”
Hai cao thủ hàng đầu điên cuồng giao chiến, Võ Thần Thương và chùy va vào nhau, phát ra tiếng va chạm chói tai.
Mỗi khi linh khí va chạm thì lại có một luồng sức mạnh hủy diệt lan ra khắp bốn phía.
Phía bên kia, bốn cao thủ nhà họ Khương đang đánh với bốn cao thủ của Ma Tông, khác với Đỗ Bá, bên này hoàn toàn bị đối phương áp đảo.
Trong số bốn cao thủ của Ma Tông, Ảnh Ma và Hồng Ma còn đỡ, tuy cũng có xu hướng thua nhưng ít nhất vẫn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, còn Mạnh Khôn và Mục Thanh vẫn chưa bước vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, chỉ là họ sẽ mạnh hơn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường chứ không còn gì hơn nữa.
Khi đánh với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đến từ giới Cổ Võ, họ hoàn toàn không có sức đánh trả.
Hai người đều bị thương nặng.
Sắc mặt Lệ Trần u ám tới cực điểm, ý chí chiến đấu dâng trào, nếu cứ thế này, Mạnh Khôn và Mục Thanh sẽ chết, cho dù họ may mắn sống sót thì có lẽ cũng sẽ biến thành kẻ tàn phế mất hết võ công.
Đối với bất cứ người luyện võ nào, họ thà chết chứ cũng không muốn trở thành kẻ tàn phế.
Khương Nguyên Long rất bình thản, hình như không hề lo lắng về kết quả trận chiến, bởi vì không cần thiết.
Trước thực lực tuyệt đối, sự khiêu khích từ cao thủ thế tục sẽ khiến họ phải trả giá nặng nề.
Cùng lúc đó, quanh người Dương Thanh trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các đang lóe lên ánh chớp, vô số sấm sét được dẫn vào người anh qua bệ linh khí.
Các tia sét liên tục rèn luyện cơ thể anh.
Nhưng sức chịu đựng của anh đã tới cực hạn, nếu thiên kiếp vẫn không kết thúc, anh sẽ không chịu nổi nữa.
Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, tay phải siết chặt Ma Châu, sẵn sàng ném Ma Châu lên bệ bất cứ lúc nào để ngăn thiên kiếp cho Dương Thanh, nhưng một khi thiên kiếp bị ngăn cản, Dương Thanh sẽ bị thiên kiếp cắn trả, kiếp này không thể bước vào Thiên Cảnh nữa.
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Mã Siêu sẽ không ném Ma Châu ra.
Nhưng lúc này cũng sắp hết một nén nhang, Mã Siêu cảm nhận rõ rằng mình không thể ngăn cản khí thế khổng lồ từ Dương Thanh nữa.
Cảnh giới của anh ta quá thấp, nếu Lệ Trần không dùng năm năm tuổi thọ để giành lấy thời gian một nén nhang cho Mã Siêu, anh ta đã tiêu đời từ lâu rồi.
Mã Siêu nhìn nét mặt đang méo mó vì đau đớn của Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Anh Thanh, anh phải cố chịu nhé!”