Dương Thanh nhìn bóng lưng quen thuộc đang đứng trước mặt mình, nghe giọng nói thân quen của đối phương, ngây ngẩn cả người.
"Sư phụ!"
Anh không kìm được, reo lên.
Dương Thanh đã dùng năm năm để từ một người thấp bé ở tầng chót trở thành Tướng quân trấn giữ một phương biên giới, có thể nói rằng tất cả mọi thứ đều nhờ có sư phụ.
Sư phụ của anh không có tên, mọi người đều gọi ông cụ là Vô Danh.
Giờ đây, được gặp lại sư phụ của mình, tâm trạng Dương Thanh vô cùng xúc động.
"Thanh!"
Vô Danh xoay người nhìn Dương Thanh, nở nụ cười từ ái, quan sát anh từ trên xuống dưới rồi hài lòng nói: "Giỏi lắm, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi mà từ một người bình thường trưởng thành đến hôm nay. Thật sự rất giỏi!"
"Vô Danh!"
Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên chen ngang. Long Phúc phẫn nộ nhìn Vô Danh: "Ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa cậu ta và Hoàng tộc họ Long chúng tôi đấy à?"
"Con mẹ nó!"
Vô Danh nổi giận mắng: "Từ khi tiến vào chỗ đó, mạng của tôi và ông đã không thuộc về mình nữa rồi, đồng nghĩa với việc chẳng còn dính dáng gì đến quá khứ nữa".
"Lão già không biết xấu hổ như ông còn mặt mũi để chất vấn tôi à?"
"Tôi phải hỏi ngược lại, rốt cuộc là ông hay ông đây là người nhúng tay vào chuyện thế tục đấy!"
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, không ai nghĩ rằng ông lão có mái tóc bạc phơ này lại ăn nói cộc cằn như thế.
Dương Thanh hơi nhếch môi, phong cách nói chuyện này đúng là đậm chất sư phụ.
Khóe môi Long Phúc giật giật, cắn răng nói: "Đúng là tôi không còn quan hệ gì với Hoàng tộc họ Long ngoài thế tục nữa, nhưng dù sao đây cũng là một trong những nhà tài phiệt đứng đầu Chiêu Châu".
"Đồ đệ của ông ỷ vào tu vi Siêu Phàm Cảnh của mình mà chạy tới Hoàng tộc họ Long diễu võ dương oai. Chẳng lẽ ông không biết nếu Hoàng tộc tôi bị tiêu diệt thì sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào sao?"
"Dù thế nào đi nữa, Hoàng tộc họ Long cũng là một trong các thế lực đứng đầu Chiêu Châu, vô cùng cần thiết đối với Chiêu Châu. Một khi bị tiêu diệt, bốn Hoàng tộc lớn sẽ có biến, ngộ nhỡ nước địch nhân cơ hội tấn công thì sao, ai có thể chịu trách nhiệm cho hậu quả đấy?"
Nghe những lời này của Long Phúc, Vô Danh cười khẩy, nói tục: "Mẹ nó, ông thôi đi! Chỉ là một Hoàng tộc họ Long thôi, bị diệt thì bị diệt, có gây ra nguy hiểm chó má gì cho Chiêu Châu đâu".
"Để xem có lão già này ở đây, ai dám bắt nạt đệ tử của tôi?"
Dứt lời, Vô Danh nói với Dương Thanh: "Dương Thanh, con muốn làm gì cứ thỏa thích làm cái đó, có thầy ở đây, đừng hòng ai muốn động vào một cọng tóc gáy của con!"
Dương Thanh cười trừ. Tuy rất muốn bắt Long Hoàng trả giá, nhưng anh cũng biết Vô Danh và Long Phúc đều là thành viên trong đội ngũ cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở chiến vực Chiêu Châu.
Nếu thật sự giết Long Hoàng hoặc khiến Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt, Dương Thanh sợ sư phụ mình sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
"Ông..."
Long Phúc tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Vô Danh thật lâu mới nặn ra được mấy chữ: "Lão già khốn kiếp này!"
Vô Danh cười khẩy: "Cảm ơn, quá khen!"
Nhìn cảnh tượng hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấu võ mồm, người của Hoàng tộc họ Long đều sững sờ.
Ban đầu Long Hoàng còn cho rằng sự hiện diện của Long Phúc sẽ giúp mình giải quyết mớ rắc rối trong Hoàng tộc, không ngờ đột nhiên sư phụ của Dương Thanh từ đâu chui ra.
Rõ ràng thực lực của Vô Danh mạnh hơn Long Phúc.
Nếu không thì lão ta đã không dè chừng như thế.
"Nể mặt tiền bối Long Phúc, tôi có thể bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long, nhưng Long Hoàng phải thoái vị và thề rằng cả đời sẽ không mơ ước đến vị trí Hoàng Chủ nữa".
Sau một lúc suy tư, Dương Thanh trầm giọng nói.
Làm Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt thì rất dễ, nhưng đúng như Long Phúc đã nói, Hoàng tộc họ Long dù sao cũng là một trong những nhà tài phiệt đứng đầu Chiêu Châu, nếu bị diệt vong thì những Hoàng tộc khác cũng có biến.
Bốn Hoàng tộc lớn này là những gia tộc đứng trên đỉnh cao của Chiêu Châu, căn cơ bị tổn thương thì sức mạnh của Chiêu Châu cũng bị suy giảm.
Tuy trên bốn Hoàng tộc lớn còn có hai Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ mạnh hơn. Nhưng họ đều là những thế lực bí ẩn, khó nắm bắt.
Nếu Long Hoàng thoái vị thì không chỉ có thể làm Dương Thanh nguôi giận mà còn đảm bảo được sự an toàn cho Hoàng tộc họ Long.
"Thằng nhóc kia, cậu quá lắm rồi đấy!"
Long Phúc giận dữ quát lên, cắn răng nói: "Cậu nghĩ Hoàng tộc họ Long không ai trị được cậu thật đấy à?"
"Cậu chỉ là người ngoài mà lại muốn kiểm soát ngôi vị Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long vào tay ai sao?"
Đồng thời, lão ta bộc phát khí thế khủng bố, cuốn lấy Dương Thanh.
"Long Phúc, tưởng tôi không dám giết ông à?"
Lại là một luồng khí thế khác xuất hiện, bao phủ Long Phúc. Nét mặt Vô Danh trông rất tức giận: "Chỉ với việc Hoàng tộc họ Long dám phái người giết đệ tử của tôi đủ để tôi tàn sát toàn bộ nơi này rồi".
"Cho dù đệ tử của tôi muốn giết Long Hoàng đương nhiệm cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ muốn Hoàng tộc họ Long đổi người đứng đầu khác".
Long Phúc biết Vô Danh không nói đùa, nếu chọc tức ông cụ thì ông cụ thật sự có thể làm ra chuyện tàn sát toàn bộ Hoàng tộc.
Những năm gần đây, hai người đã nhiều lần làm cộng sự của nhau, Long Phúc hiểu rõ sự điên khùng của Vô Danh hơn ai hết.
Quan trọng hơn, Long Phúc hoàn toàn không phải đối thủ của Vô Danh, đã thế lão ta còn không hề biết gì về thực lực chân chính của Vô Danh mạnh đến mức độ nào.
Nhưng, có thể xác định một điều, Vô Danh muốn giết lão ta thì dễ như trở bàn tay.
"Được! Được lắm!"
Long Phúc vô cùng phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Vô Danh, nói: "Chờ tôi trả đũa đi!"
"Thích thì chiều!", Vô Danh khinh khỉnh đáp.
Khuôn mặt Long Hoàng xám xịt, rõ ràng Long Phúc quyết định không quan tâm đến chuyện của Hoàng tộc họ Long nữa.
Dương Thanh thì bình tĩnh nhìn Long Hoàng, lạnh lùng nói: "Từ khi ông phái người trong Hoàng tộc đi giết những người bên cạnh tôi, thì ông đã bị tôi đưa vào danh sách phải giết rồi".
"Bây giờ, nể mặt tiền bối Long Phúc nên tôi tha mạng cho ông. Chỉ yêu cầu ông thoái vị đã là sự nhân từ lớn nhất rồi".
Nghe anh nói vậy, Long Phúc hừ lạnh nhưng cũng không nói gì.
Bản thân lão ta cũng biết hành động của Long Hoàng chẳng ra gì. May mà những cao thủ được phái đi không đạt được mục đích, nếu không thì toàn bộ Hoàng tộc họ Long sẽ bị tiêu diệt.
Long Phúc nắm sự tích về Dương Thanh rõ như lòng bàn tay.
Thân phận Tướng quân trẻ nhất Chiêu Châu, lại thêm đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, thiên phú võ thuật này mà đặt ở trong gia tộc Cổ Võ cũng là một kỳ tài.
Nếu Hoàng tộc họ Long không phải gia tộc của lão ta thì lão ta đã không nhúng tay vào chuyện này.
Long Tấn cũng đưa mắt sang Long Hoàng, đanh mặt nói: "Tuy Thiên Vũ mới bước vào Thần Cảnh nhưng cũng có thể xem như con cháu có thiên phú võ thuật cao nhất trong Hoàng tộc, cậu hãy nhường ngôi cho nó đi!"
"Chỉ cần cậu muốn, tôi và cậu cùng nhau phụ tá nó, thế thì Hoàng tộc họ Long sẽ có thể tái hiện huy hoàng của ngày xưa!"
Long Thiên Vũ phức tạp nhìn Long Hoàng – người ông đã giết bố của mình.
Trước đây, Long Thiên Vũ rất kính trọng Long Hoàng, nhưng chính tay người ông này đã giết bố của hắn ta, thậm chí còn muốn giết cả đứa cháu trai này.
Giờ đây, trong lòng Long Thiên Vũ chỉ còn thù hận đối với Long Hoàng, ánh mắt khi nhìn lão ta tràn đầy oán hận.
Nhưng Long Thiên Vũ hiểu rằng, bây giờ ngay cả Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Long cũng đã xuất hiện, đến Dương Thanh còn chẳng thể giết được Long Hoàng thì e là cả đời này hắn ta cũng không có hy vọng được báo thù cho bố.
Trong lúc nhất thời, ai cũng nhìn Long Hoàng.
Lão ta không nói một lời, ánh mắt thấp thoáng sát khí, hai tay siết chặt.
Là người nắm quyền Hoàng tộc họ Long lại bị ép buộc thoái vị, đây đúng là nỗi nhục nhã to lớn đối với lão ta.
Sao một kẻ đã