Chương 316: Thích thì đừng từ bỏ
Mã Siêu nghe thấy Dương Thanh nói Ngải Lâm sắp lấy chồng thì nhất thời mặt mũi xám xịt.
Dương Thanh nghiêm túc nói: "Lần này vẫn chưa nhưng lần sau thì chưa chắc. Nhà chị ấy đã sắp xếp cho chị ấy đi xem mắt mấy lần rồi".
Mã Siêu nghe vậy thì im lặng, ánh mắt đượm buồn.
Trên đường đến bệnh viện, Ngải Lâm đã nói cho Dương Thanh biết nhà cô ấy đã sắp xếp vài buổi xem mắt cho cô ấy nhưng lần nào cô ấy cũng dùng đủ lý do từ chối.
Lúc trước ở biên giới phía Bắc, có một lần Mã Siêu bị thương nặng phải nằm viện một thời gian dài, chính trong khoảng thời gian tiếp xúc đó Mã Siêu đã bắt đầu thích Ngải Lâm.
Gia tộc của Ngải Lâm là một một gia tộc lớn ở Yến Đô, mà Mã Siêu chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
Vì vậy, trong lòng Mã Siêu, Ngải Lâm như một công chúa cao quý mà anh ta chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Người thông minh như Ngải Lâm sao không nhận ra Mã Siêu thích cô ấy chứ?
Chỉ là trong lòng cô ấy có một rào cản. Cô ấy luôn cho rằng mình lớn hơn Mã Siêu bốn tuổi, chênh lệch tuổi tác khiến cô ấy nhất thời không chấp nhận được.
Còn Mã Siêu từ đầu đến cuối vẫn không thổ lộ, cho nên tình cảm của hai người vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
"Lần này, chị Lâm sẽ ở lại Giang Hải một thời gian để trị liệu cho bố vợ tôi".
Dương Thanh bỗng nói: "Tôi hy vọng cậu có thể quý trọng cơ hội này. Một khi vuột mất, đợi sau khi chị ấy rời khỏi đây, có lẽ lần sau gặp lại chị ấy đã là vợ người ta rồi, dù sao chị ấy cũng đã ba mươi tuổi rồi".
"Anh Thanh, chị ấy là công chúa cao quý của nhà họ Ngải, còn em chỉ là một đứa trẻ mồ côi, là em không xứng với chị ấy!"
Mã Siêu im lặng một hồi bỗng tự mỉa mai nói.
Đây chính là Mã Siêu, một Mã Siêu hoàn toàn ngây ngô như tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm.
Rõ ràng rất thích nhưng lại tự ti nghĩ rằng bản thân không xứng với Ngải Lâm.
Hai tay Dương Thanh bỗng chộp lên vai Mã Siêu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cậu đúng là đứa trẻ mồ côi nhưng bắt đầu từ ngày cậu đi theo tôi, cậu đã không phải là trẻ mồ côi nữa rồi! Bởi vì cậu còn có tôi, người anh em sống chết có nhau với cậu!"
Dương Thanh và Mã Siêu đã từng vào sinh ra tử trên chiến trường, từng đối mặt với cái chết vô số lần, hai người đúng là cặp bài trùng sống chết có nhau.
Tuy quan hệ của hai người là cấp trên và cấp dưới nhưng trong lòng Dương Thanh, Mã Siêu chính là anh em của mình, tình cảm của bọn họ còn thân thiết hơn anh em ruột thịt.
Có thể nói nếu không có Mã Siêu thì sẽ không có Dương Thanh bây giờ.
Nghe Dương Thanh nói vậy, sắc mặt Mã Siêu hơi thay đổi, trong lòng run lên kịch liệt.
Bao nhiêu năm qua anh ta âm thầm bảo vệ bên cạnh Dương Thanh, đi theo Dương Thanh anh dũng chiến đấu với kẻ thù nhưng trong lòng anh ta Dương Thanh là một chiến thần không thể chạm tới.
Nhưng không ngờ Dương Thanh lại xem anh ta như anh em ruột.
Khoảnh khắc này trái tim băng giá của Mã Siêu cũng dần dần tan chảy.
"Anh Thanh, cảm ơn anh!", hai mắt Mã Siêu đỏ hoe nói.
"Đồ ngốc!"
Dương Thanh vò mạnh đầu Mã Siêu: "Nếu thích thì đừng từ bỏ!"
"Nhưng mà dù sao chị ấy cũng là cô cả nhà họ Ngải..."
Mã Siêu chưa nói xong Dương Thanh đã ngắt lời anh ta: "Nhà họ Ngải thì đã sao? Cho dù là tám gia tộc lớn ở Yến Đô thì thế nào? Trước mặt tôi ai dám xưng vua?"
"Chỉ cần cậu theo đuổi được chị Lâm, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đi đến nhà nhọ Ngải dạm ngõ giúp cậu!"
Dương Thanh bá đạo nói, với thân phận ở biên giới phía Bắc của anh, phóng tầm mắt ra toàn bộ Chiêu Châu này, có gia tộc nào dám xem thường anh em của anh chứ?
Mã Siêu vốn buồn rười rượi, lúc này trong mắt dường như có thêm sự kiên định và quyết tâm.
"Cậu là anh em của tôi, ngay cả sống chết trên chiến trường còn không sợ chẳng lẽ lại sợ một nhà họ Ngải sao?", Dương Thanh lại nói.
"Anh Thanh, anh yên tâm đi, em sẽ không từ bỏ Ngải Lâm đâu!"
Trong mắt Mã Siêu tràn ngập quyết tâm.
Dương Thanh cười ha ha, vỗ mạnh lên vai Mã Siêu: "Vậy mới đúng là người anh em của Dương Thanh tôi chứ!"
Nếu Mã Siêu và Ngải Lâm đến được với nhau thì đây cũng là một việc đáng mừng.
Lúc này Ngải Lâm đã thay áo blouse, được một đám bác sĩ vây chặt.
Gặp lại Ngải Lâm, Mã Siêu bỗng hơi kích động, nhưng phần nhiều vẫn là hồi hộp. Người đàn ông một mình đối mặt với tám chiến tướng của nước địch cũng không hề e sợ, thế mà lại rụt rè, sợ hãi trước mặt Ngải Lâm như vậy.
Nếu việc này truyền tới tai đám anh em ở biên giới phía Bắc thì hẳn bọn họ sẽ kinh ngạc đến tột đỉnh.
"Nhóc Siêu, đã lâu không gặp!"
Ngải Lâm cười ha ha nhìn Mã Siêu, chủ động chào hỏi.
Ở biên giới phía Bắc chỉ có Ngải Lâm mới dám gọi Mã Siêu như vậy.
"Chào chị Lâm!"
Mã Siêu sờ đầu, ngại ngùng đáp.
Dương Thanh nói thẳng: "Chị Lâm, Mã Siêu nói cậu ấy muốn theo đuổi chị!"
Bên cạnh Ngải Lâm có rất nhiều bác sĩ đi theo, Dương Thanh vừa nói vậy, ánh mắt của mọi người lập tức đều đổ dồn nhìn về phía Mã Siêu.
Mã Siêu vốn đã hồi hộp đến nỗi không dám nói chuyện, lúc này mặt anh ta lại càng đỏ hơn.
Ngải Lâm cũng rất ngạc nhiên, nhưng người có EQ cao như cô ấy chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại. Cô ấy phì cười nói: "Nhóc Siêu muốn theo đuổi chị cũng phải chờ chị hết bận đã".
Cô ấy nói xong liền đi thẳng về phía phòng bệnh của bà Hạ. Lúc đi ngang qua Dương Thanh cô ấy còn nguýt anh một cái thật dài.
----------------------------