Chương 739: Tần Y cầu cứu
“Cứ yên tâm, người nhà họ Tiết không làm gì tôi được đâu!”, Dương Thanh nói.
Hàn Khiếu Thiên tin Dương Thanh có sức mạnh để nói câu này nên không nói gì nữa.
“Cậu Thanh, lâu lắm rồi cậu không về Giang Hải, cậu định chuyển đến Yến Đô à?”
Quan Chính Sơn chợt hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Lần này tôi đến nhà họ Quan để nói chuyện này đây”.
Nghe thấy thế, trong mắt đám người xuất hiện vẻ mong chờ.
Dương Thanh nói tiếp: “Bây giờ, nhà họ Trần đã chuyển sản nghiệp của gia tộc tới Yến Đô, mấy ngày trước, nhà họ Trần đã thay thế nhà họ Thái chỉ đứng sau tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi”.
“Tôi định thành lập một liên minh để đối phó với những biến cố có thể xảy ra trong tương lai”.
“Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, nên tôi hỏi luôn, mọi người có định rời khỏi Giang Bình không?”
Nghe Dương Thanh nói thế, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
Họ cũng biết chuyện nhà họ Trần đang liên tục chuyển sản nghiệp của gia tộc đến Yến Đô, không ngờ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhà họ Trần đã trở thành gia tộc mạnh nhất chỉ sau tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi.
Tuy Dương Thanh không nói là có anh giúp, nhưng ai cũng biết nhà họ Trần mạnh đến mức nào, nếu không có Dương Thanh, cho dù nhà họ Trần phấn đấu mấy đời thì cũng không đạt được thành tựu như thế.
“Cậu Thanh, nhà họ Quan đồng ý theo cậu tới Yến Đô!”, Quan Chính Sơn đáp ngay.
Hàn Khiếu Thiên mỉm cười chua xót: “Tôi vẫn biết rõ thực lực của nhà họ Hàn được đến đâu, tôi sẽ không đến Yến Đô để khiến cậu thêm vướng víu”.
Hàn Diệp đứng cạnh ông cụ lập tức kinh ngạc nói: “Bố, chẳng phải bố vẫn muốn đưa nhà họ Hàn lên tầm cao mới ư? Sao bố lại bỏ qua cơ hội tốt thế chứ?”
Hàn Khiếu Thiên nhìn con trai với vẻ bất đắc dĩ: “Đúng thế! Bố cũng muốn khiến nhà họ Hàn trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất Yến Đô, nhưng con nghĩ sau khi tới Yến Đô, con sẽ giúp được cậu Thanh à?”
Nghe thấy thế, Hàn Diệp lập tức cứng họng, có vẻ rất áy náy.
Người khác không hiểu ý của Hàn Khiếu Thiên, nhưng sao ông ta lại không hiểu chứ?
Bao năm qua, Hàn Khiếu Thiên vẫn làm chủ gia tộc, không phải vì ông cụ độc đoán, mà vì nhà họ Hàn không có người nối nghiệp giỏi giang.
Nếu ông ta không ép Hàn Khiếu Thiên nhường chức, có lẽ Hàn Khiếu Thiên cũng không truyền vị trí chủ gia tộc cho ông ta.
Nhưng sau đó ông ta đã biết sai, Hàn Khiếu Thiên cũng tha thứ cho ông ta, nhưng ông cụ không làm chủ gia tộc nữa.
Nếu việc lần này không liên quan tới sự sống còn của nhà họ Hàn, Hàn Khiếu Thiên cũng không ra mặt.
“Bố, con xin lỗi, con đã khiến bố thất vọng rồi!”
Họ cũng biết chuyện nhà họ Trần đang liên tục chuyển sản nghiệp của gia tộc đến Yến Đô, không ngờ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhà họ Trần đã trở thành gia tộc mạnh nhất chỉ sau tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi.
Tuy Dương Thanh không nói là có anh giúp, nhưng ai cũng biết nhà họ Trần mạnh đến mức nào, nếu không có Dương Thanh, cho dù nhà họ Trần phấn đấu mấy đời thì cũng không đạt được thành tựu như thế.
“Cậu Thanh, nhà họ Quan đồng ý theo cậu tới Yến Đô!”, Quan Chính Sơn đáp ngay.
Hàn Khiếu Thiên mỉm cười chua xót: “Tôi vẫn biết rõ thực lực của nhà họ Hàn được đến đâu, tôi sẽ không đến Yến Đô để khiến cậu thêm vướng víu”.
Hàn Diệp đứng cạnh ông cụ lập tức kinh ngạc nói: “Bố, chẳng phải bố vẫn muốn đưa nhà họ Hàn lên tầm cao mới ư? Sao bố lại bỏ qua cơ hội tốt thế chứ?”
Hàn Khiếu Thiên nhìn con trai với vẻ bất đắc dĩ: “Đúng thế! Bố cũng muốn khiến nhà họ Hàn trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất Yến Đô, nhưng con nghĩ sau khi tới Yến Đô, con sẽ giúp được cậu Thanh à?”
Nghe thấy thế, Hàn Diệp lập tức cứng họng, có vẻ rất áy náy.
Người khác không hiểu ý của Hàn Khiếu Thiên, nhưng sao ông ta lại không hiểu chứ?
Bao năm qua, Hàn Khiếu Thiên vẫn làm chủ gia tộc, không phải vì ông cụ độc đoán, mà vì nhà họ Hàn không có người nối nghiệp giỏi giang.
Nếu ông ta không ép Hàn Khiếu Thiên nhường chức, có lẽ Hàn Khiếu Thiên cũng không truyền vị trí chủ gia tộc cho ông ta.
Nhưng sau đó ông ta đã biết sai, Hàn Khiếu Thiên cũng tha thứ cho ông ta, nhưng ông cụ không làm chủ gia tộc nữa.
Nếu việc lần này không liên quan tới sự sống còn của nhà họ Hàn, Hàn Khiếu Thiên cũng không ra mặt.
“Bố, con xin lỗi, con đã khiến bố thất vọng rồi!”
Hàn Diệp bỗng xin lỗi rồi nghiêm túc nói: “Nhưng bố cứ yên tâm, tuy trước kia con không nên hồn, nhưng sau này, con sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để nhanh chóng xứng đáng với vị trí chủ gia tộc họ Hàn”.
“Tốt lắm, có câu nói này của con, cho dù bố chết thì cũng yên tâm nhắm mắt!”, Mắt Hàn Khiếu Thiên rơm rớm lệ.
Ông cụ cũng muốn theo Dương Thanh đến Yến Đô lắm chứ, nhưng năng lực của Hàn Diệp không đủ, ông cụ sợ nhà họ Hàn sẽ gây thêm phiền phức cho Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn Hàn Diệp với vẻ cảm khái: “Làm gì có ai không mắc sai lầm? Biết sửa sai mới là đáng quý nhất! Nếu ông đã muốn đưa nhà họ Hàn lên tầm cao mới, tôi sẽ cho ông cơ hội!”
Hàn Diệp bỗng sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Cậu Thanh đồng ý cho tôi theo cậu đến Yến Đô ạ?”
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu rồi nhìn Hàn Khiếu Thiên: “Ông chủ Hàn cứ yên tâm, ở Yến Đô, cho dù nhà họ Hàn chọc thủng trời thì tôi cũng có thể vá lại! Nhà họ Hàn cũng chuẩn bị chuyển sản nghiệp của gia tộc tới Yến Đô đi!”
Hàn Khiếu Thiên biết rõ Dương Thanh làm thế vì nể mặt mình, ông cụ vô cùng cảm động, bỗng thấy hơi nghẹn ngào, chỉ có thể liên tục gật đầu để đáp lại.
Quan Chính Sơn cũng mỉm cười: “Nhà họ Trần đã đứng vững ở Yến Đô trước chúng ta, chúng ta không thể trở thành vướng bận của cậu Thanh được!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên.
“Anh rể, anh mau tới cứu em và chị với!”
Vừa nối máy, tiếng cầu cứu hoảng hốt của Tần Y đã vang lên.
----------------------------