Sau khi chủ gia tộc Bách Lý và chủ gia tộc họ Khương lên tiếng, chủ của các thế lực lớn khác cũng thi nhau nói: “Xin minh chủ Đỗ nghĩ lại!”
Trong mắt những ông lớn của Hạ Giới giới Cổ Võ, một người đến từ thế tục vốn không có tư cách gia nhập Thủ Hộ Minh, nói gì đến chuyện trở thành thủ hộ thứ mười.
Họ không thể chấp nhận việc một người thế tục lại có địa vị cao hơn họ ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Minh chủ Đỗ không trả lời đám người, mà vui vẻ nhìn về phía Bách Lý Kinh Vân: “Tôi làm thế, cậu hài lòng rồi chứ?”
Bách Lý Kinh Vân vội gật đầu: “Cảm ơn thầy! Giờ con sẽ đến thế tục để tìm Dương Thanh, chắc chắn con sẽ khiến cậu ta gia nhập Thủ Hộ Minh, trở thành thủ hộ thứ mười!”
“Ha ha, tốt lắm! Đi đi!”
Minh chủ Đỗ khoát tay, cười nói.
Bách Lý Kinh Vân không nói gì nữa, lập tức rời đi.
Chủ gia tộc Bách Lý lại cầu khẩn: “Minh chủ Đỗ! Ông thực sự định để người thế tục kia trở thành thủ hộ thứ mười ư? Cậu ta có tư cách gì để gia nhập Thủ Hộ Minh chứ? Minh chủ Đỗ, xin ông nghĩ lại!”
Minh chủ Đỗ híp mắt nhìn chằm chằm vào chủ gia tộc Bách Lý: “Bách Lý Kinh Vân là con ông, tự nó bảo tôi cho Dương Thanh một con đường sống. Hơn nữa, tôi đã ra lệnh cho Bách Lý Kinh Vân đến thế tục để tìm Dương Thanh rồi, ông định khiến tôi nuốt lời ư?”
Giọng minh chủ Đỗ có vẻ không vui rõ rệt, chủ gia tộc Bách Lý lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội nói: “Tôi không dám!”
Minh chủ Đỗ nhìn quanh, nói: “Được rồi, những gì nên nói cũng đã nói xong, Khương Bằng của nhà họ Khương chiến đấu ở thế tục bằng thực lực Thiên Cảnh, khiến kết giới nứt ra, nhà họ Khương nên chịu phạt thế nào?”
Người nhà họ Khương đều tái mặt.
Họ cứ tưởng chuyện đã xong, nào ngờ minh chủ Đỗ vẫn muốn trừng phạt nhà họ Khương.
Chủ gia tộc họ Khương lập tức quỳ xuống, sợ hãi cầu khẩn: “Minh chủ Đỗ, xin ông nể tình bao thế hệ của nhà họ Khương đã bảo vệ Hạ Giới giới Cổ Võ, cho nhà họ Khương một con đường sống, nhà họ Khương tự nguyện dâng lên một tỷ linh thạch, mặt khác, nhà họ Khương sẵn lòng cho các cao thủ Thiên Cảnh khác họ nghe theo sự sắp xếp của Thủ Hộ Minh”.
Lời chủ gia tộc họ Khương nói như tiếng sấm, rền vang trong phòng họp.
Một tỷ linh thạch không là gì, nhưng nếu giao hết cao thủ Thiên Cảnh khác họ cho Thủ Hộ Minh thì chẳng khác gì tự chặt hai tay.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, bất kỳ thế lực hàng đầu nào cũng có hơn nửa cao thủ khác họ.
Giờ nhà họ Khương lại định giao hết cao thủ Thiên Cảnh khác họ cho Thủ Hộ Minh, đúng là rất có thành ý.
Quan trọng nhất chính là nhà họ Khương có thể tiếp tục tồn tại, vì sau khi những cao thủ khác họ này gia nhập Thủ Hộ Minh, chắc chắn vẫn sẽ có người nhớ ân tình của nhà họ Khương, sau này sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Khương.
Nếu làm theo quyết định trước đó của minh chủ Đỗ, cho tất cả cao thủ Thiên Cảnh khác họ của nhà họ Khương gia nhập gia tộc Bách Lý, gia tộc Bách Lý sẽ mạnh gấp mấy lần, còn nhà họ Khương sẽ dần đi theo hướng diệt vong.
Chắc chắn khi đó gia tộc Bách Lý sẽ không cho phép nhà họ Khương khôi phục sự thịnh vượng năm xưa.
Minh chủ Đỗ cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào chủ gia tộc họ Khương, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu chủ gia tộc họ Khương đã có ý hối cải, vậy tôi sẽ cho nhà họ Khương thêm cơ hội!”