Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ầm!  

             Nữ cảnh sát vừa dứt lời, Tần Thanh Tâm chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cả người xụi lơ hôn mê bất tỉnh.   

             Tần Y vội vàng đỡ Tần Thanh Tâm, mới giúp cô không ngã xuống đất.   

             Tần Y cố nén nước mắt nhìn chằm chằm nữ cảnh sát, run rẩy hỏi:  

             "Cô nói, người và xe trong hình đều nằm dưới đống đổ nát cao bốn năm mét này sao? Cô có chắc người bên dưới đống đổ nát này chính là người đàn ông trong hình không?"  

             Nữ cảnh sát gật đầu, dùng di động mở một clip video ra, cảnh tượng trong video chính là chỗ này.   

             Tần Y tận mắt nhìn thấy chiếc xe vốn đang chạy bỗng thắng gấp, dừng lại ven đường.   

             Tiếp đó, một chiếc xe tải hạng nặng bỗng lao tới, tông mạnh vào chiếc Phaeton, chiếc Phaeton bay lên sau đó nặng nề văng vào vách núi.  

             Sau đó nữa một tiếng nổ thật lớn vang lên, vô số tảng đá lăn từ đỉnh núi xuống, chớp mắt đã chôn vùi xe và người dưới đống đổ nát này.   

             "Không!"  

             Tần Y đau xé lòng hét lớn lên, nước mắt rơi lã chã.   

             "Không! Không thể nào! Tôi không tin. Tôi tuyệt đối không tin. Đây không phải là sự thật!"  

             Tần Y lắc đầu, vẻ mặt không tin, khóc lóc nói: "Anh ấy là anh rể toàn năng của tôi. Từ trước tới nay không ai có thể tổn thương anh ấy được. Anh ấy tài giỏi như vậy, sao có thể chết ở chỗ này được chứ?"  

             "Xin cô nén đau lòng!"  

             Nữ cảnh sát thông cảm nói.   

             Hai người phụ nữ, sau khi nghe tin, một người thì bất tỉnh, một người thì kích động tột độ, chứng tỏ bọn họ đều là người nhà của Dương Thanh.   

             Tin Dương Thanh bị tai nạn chẳng mấy chốc đã truyền khắp Yến Đô.   

             Có người bởi vì chuyện này mà hưng phấn, cũng có người bởi vì chuyện này mà đau lòng.   

             Trong căn biệt thự độc lập của khu biệt thự Thành Mộng Hoan, khi Mã Siêu biết tin Dương Thanh xảy ra chuyện, cứ như sét đánh ngang tai.   

             Đồng thời một luồng hơi thở cuồng bạo tràn ngập trong cơ thể anh ta. Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Bất kể mày là ai, dám tổn thương anh Thanh, tao sẽ tự tay giết mày!"  

             Nói xong, Mã Siêu lập tức rời đi. Trên đường đến hiện trường vụ tai nạn, anh ta gọi một cuộc điện thoại: "Anh Thanh xảy ra chuyện rồi. Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, trong hôm nay phải điều tra cho được rốt cuộc là người nào muốn giết anh Thanh!"  

             Sau khi cúp điện thoại, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác: "Lập tức phái tất cả Ảnh Vệ bảo vệ người nhà của anh Thanh!"  

             Có Dương Thanh ở đây, đừng nói là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, dù là năm Vương tộc lớn Chiêu Châu cũng không dám ngang ngược ở Yến Đô.   

             Nhưng bây giờ Dương Thanh đã xảy ra chuyện, vậy thì chưa chắc. Rất nhiều người đều ngóng trông Dương Thanh chết, sợ là lúc này rất nhiều thế lực đã tập trung lại bàn cách khống chế Yến Đô rồi.   

             Trước khi Dương Thanh vượt qua nguy hiểm, anh ta phải nghĩ mọi cách để bảo vệ tất cả mọi người mà trước đây Dương Thanh bảo vệ.   

             Không sai, anh ta nghĩ Dương Thanh không hề chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi.   

             Năm đó ở chiến trường biên giới phía Bắc, Dương Thanh đã từng trải qua hung hiểm thế nào, là người anh em thân hơn ruột thịt bên cạnh anh, Mã Siêu biết rõ hơn bất kỳ ai.  

             Trong mắt người đời, Dương Thanh gặp tai nạn thảm khốc như vậy chỉ có nước chết. Nhưng trong mắt Mã Siêu, sự cố này đối với Dương Thanh, cùng lắm chỉ bị thương nặng, còn lâu mới chết.   

             Cùng lúc đó, bên trong gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Bân đang ngồi trên sofa lớn, trong tay đang cầm cái ly đế cao.   

             Anh ta khẽ lắc cái ly, trên mặt tràn ngập ý cười: "Không ngờ mày cũng có ngày hôm nay. Dương Thanh, cuối cùng tao cũng đợi được ngày chết của mày!"  

             Dứt lời, anh ta giơ ly lên, một hơi uống sạch.  

             Trong biệt thự của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Cao Dương đang uống trà sáng, nhưng không biết tại sao, sáng nay sau khi rời giường, mí mắt ông ta cứ giật liên hồi, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, trong lòng rất lo lắng.  

             "Loảng xoảng!"  

             Người làm vừa rót đầy nước nóng vào chiếc cốc của ông tay, chiếc cốc trà bằng sứ trắng đã đi cùng ông ta mấy chục năm bỗng vỡ tan tành, nước trà nóng lập tức bắn tung tóe.  

             "Bộp!"  

             Người làm nhất thời kinh hãi, lập tức quỳ trên mặt đất, khẩn khoản cầu xin: "Xin lỗi ông chủ. Tôi không cố ý, xin ông hãy tha cho tôi!"  

             Vũ Văn Cao Dương nhíu mày, nhìn  cốc trà sứ vỡ tan thành chỉ thấy đáng tiếc chứ không nổi giận.   

             Ông ta hờ hững lên tiếng: "Đứng lên đi! Là chiếc cốc có vấn đề, không phải lỗi của cậu."  

             "Ông chủ, ông chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"  

             Ông ta vừa nói xong, một lão già mặc sườn xám nam hớt ha hớt hải chạy vọt vào.   

             Người đó là Hàn Thiên Thành - quản gia của gia tộc Vũ Văn, lúc này sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi.   

             "Hốt hoảng cái gì? Từ từ nói!"  

             Vũ Văn Cao Dương cau mày quát lớn. Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng ông ta lại cực kỳ hốt hoảng.   

             "Cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi!"  

             Hàn Thiên Thành cắn răng nói.  

             Ở gia tộc Vũ Văn, chỉ có Hàn Thiên Thành biết Vũ Văn Cao Dương coi trọng đứa con nuôi Dương Thanh này cỡ nào. Trong mắt Hàn Thiên Thành, Dương Thanh chính là cậu chủ nhỏ của gia tộc Vũ Văn.  

             Mà sau khi Vũ Văn Cao Dương nghe được Hàn Thiên Thành nói vậy, liền đứng bật dậy, nắm cổ áo Hàn Thiên Thành, tức giận hỏi: "Nó đã xảy ra chuyện gì?"  

             Hàn Thiên Thành vội lấy điện thoại di động ra, mở tin tức ra, đỏ mắt nói: "Cậu chủ nhỏ bị xe đụng, xe và người đều bị đống đổ nát cao bốn năm mét chôn vùi bên dưới rồi!"  

             "Cái gì?"  

             Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy máu xông lên đỉnh đầu, khi nhìn thấy tin tức kia, cả người như bị sét đánh ngồi phịch xuống ghế.   

             Nhất thời hai mắt ông ta đỏ ngầu, nức nở nói: "Tuyết Nhạn, là tôi có lỗi với bà. Tôi không thể bảo vệ được con trai của bà!"  

             Nhà họ Tôn ở Yến Đô.   

             Hôm qua Tôn Húc vừa mới quyết định dù chết cũng phải theo Dương Thanh, sau khi biết Dương Thanh xảy ra việc sắc mặt tái xanh.     

             "Chẳng lẽ ông trời muốn diệt nhà họ Tôn sao?"  

             Ông ta vì lựa chọn Dương Thanh mới chủ động trở mặt với Vương tộc Tào, việc này chẳng khác nào lấy cả nhà họ Tôn ra đánh cược.   

             Nhưng bây giờ mới có một ngày ông ta còn chưa được Dương Thanh che chở thì đột nhiên nhận được tin Dương Thanh đã xảy chuyện.   

             "Chủ gia tộc, Dương Thanh xảy ra chuyện chắc chắn là bị trả thù. Tai nạn xe thảm khốc như vậy, thậm chí xe lẫn người đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát cao bốn năm mét, chắc chắn cậu ta đã bị nghiền thành thịt vụn rồi".  

             Một nhân vật cao cấp của nhà họ Tôn lo lắng nói: "Vậy sau này nhà họ Tôn phải làm gì đây? Tào Trí chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta".  

             "Bây giờ tôi lập tức liên hệ với Tào Trí, xin cậu ấy cho nhà họ Tôn chúng ta một cơ hội".  

             Tôn Húc gọi điện thoại.    

             "Ầm!"  

             Chỉ là ông ta vừa rút điện thoại ra bỗng bên ngoài nổ vang, tiếp đó một người làm của nhà họ Tôn vọt vào, hoảng sợ nói: "Ông chủ, không hay rồi, Tào Trí dẫn người đến muốn diệt nhà họ Tôn!"  

             Tôn Húc sợ xanh mặt, chạy vội ra ngoài, thì nhìn thấy mười mấy cao thủ đỉnh, thực lực vượt xa cao thủ nhà họ Tôn, đang đánh vệ sĩ nhà họ Tôn.   

             Vệ sĩ nhà họ Tôn hoàn toàn không có sức chống đỡ, gần như bị giết chết trong nháy mắt bởi một đòn của đối phương.   

             "Cậu Trí, xin cậu nương tay!"  

             Tôn Húc vội vàng bước tới, quỳ gối trước mặt Tào Trí, khẩn khoản van nài nói: "Cậu Trí, tôi biết sai rồi, xin cậu hãy cho nhà họ Tôn một cơ hội cuối cùng nữa, sau này nhà họ Tôn tuyệt đối không bao giờ phản bội cậu!"  

             Tào Trí cười nghiền ngẫm nhìn Tôn Húc nói: "Nhưng hôm qua ông đâu có nói như vậy. Tôi nghe nói, ông còn dẫn một đám cầm quyền của nhà họ Tôn đi tìm Dương Thanh chịu đòn nhận tội nữa đấy?"  

             "Thế nào? Bây giờ biết Dương Thanh xảy ra chuyện, nhà họ Tôn mất chỗ dựa nên muốn nương nhờ Vương tộc họ Tào của tôi à?"  

             Sắc mặt Tôn Húc lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng rõ Tào Trí nói đúng sự thật. Ông ta cười hùa theo nói: "Cậu Trí, làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ là lo lắng Dương Thanh trả thù, mới đi chịu đòn nhận tội. Nhưng trong lòng tôi cả nhà họ Tôn đều là của cậu Trí".  

             "Bây giờ bày tỏ lòng trung thành đã muộn rồi!"  

             Tào Trí cười lạnh, lập tức vung tay lên: "Giết!"  

             Hắn ta vừa nói xong một cao thủ của Vương tộc họ Tào đã bay thẳng tới đá một cước vào đầu Tôn Húc.   

             Hai mắt Tôn Húc lập tức trợn ngược, mất đi sự sống, chết không nhắm mắt.   

             "Từ hôm nay trở đi, nhà họ Tôn ở Yến Đô thuộc về Vương tộc họ Tào tôi, nếu ai dám phản bội, giết không tha!"  

             Ánh mắt Tào Trí liếc nhìn đám người nhà họ Tôn lạnh lùng nói.   

             Trong lúc Tào Trí dẫn người đến nhà họ Tôn thì Vương tộc họ Bạch và Vương tộc họ Mã cũng lần lượt dẫn người cưỡng chiếm nhà họ Lâm và nhà họ Tống.   

             Ngoài Vương tộc họ Bạch và Vương tộc họ Mã ra còn có các gia tộc hàng đầu trong Vương thành của bọn họ đi theo, đến cưỡng chiếm những gia tộc đứng đầu Yến Đô này.   

             Trong chốc lát, trong số năm Vương thành lớn Chiêu Châu, ngoài Vương thành Quan và Vương thành Tiết ra, ba Vương tộc của ba Vương thành lớn khác đều mang theo những gia tộc hàng đầu của bọn họ vào ở Yến Đô.   

             Tám gia tộc lớn Yến Đô cũng không còn tồn tại nữa, hoàn toàn trở thành thế lực phụ thuộc các Vương tộc lớn này.   

             Cùng lúc đó tại hiện trường vụ tai nạn của Dương Thanh, trong bán kính năm cây số đều được chiến vực Yến Đô tiếp quản và phong tỏa, đích thân Đổng Chiêm Cương- thống soái tối cao của chiến vực Yến Đô dẫn đội.  

             Hai chiếc máy xúc lớn và vài chiếc xe tải lớn chở đầy đá thải, hàng trăm công nhân làm việc cùng một lúc.  

             Sắc mặt của Mã Siêu cực kỳ âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm đống đổ nát kia.    

             

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK