Mọi người đều sững sờ nhìn Dương Thanh.
Chỉ thấy cánh tay Dương Thanh bỗng dùng sức, sau đó thân thể của người đàn ông trung niên kia bay thẳng lên trời.
Tào Việt ở bên cạnh bỗng lui về sau mấy bước, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Trước đó Dương Thanh đã thể hiện ra thực lực giết lão ta trong nháy mắt, chẳng lẽ bây giờ ngay cả người đàn ông trung niên bí ẩn có thực lực khủng bố hơn cũng không đỡ nổi một đòn của cậu ta sao?
Lão ta vốn nghĩ bản thân đã đánh giá cao thực lực của Dương Thanh, nhưng lần nào lão ta cũng phải bất ngờ vì thực lực của Dương Thanh.
"Không!"
"Không thể nào!"
"Không thể có chuyện như vậy được!"
Vẻ mặt Tào Việt sửng sốt, lão ta không chấp nhận nổi việc một cao thủ trẻ chưa tới ba mươi tuổi lại có thể giết chết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong nháy mắt được.
Là lão ta suy đoán người đàn ông trung niên bí ẩn kia có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.
Bởi vì trước đó thực lực mà lão ta có thể bộc phát ra miễn cưỡng lắm cũng chỉ đạt đến Thần Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Nhưng cao thủ trung niên bí ẩn kia có thể cứu được lão ta thoát khỏi kỹ năng giết người trong chớp mắt của Dương Thanh, đã nói rõ thực lực của cao thủ trung niên này ít nhất cũng là Thần Cảnh trung kỳ.
Nhưng bây giờ, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong suy nghĩ của lão ta lại bị Dương Thanh xách lên như xách cổ gà.
Nếu sớm biết thực lực của Dương Thanh mạnh như vậy lão ta sẽ không gia nhập Liên minh Vương tộc để đối phó Dương Thanh rồi.
Cao thủ trung niên bí ẩn kia cũng cực kỳ khiếp sợ nhìn Dương Thanh, ông ta bị Dương Thanh bốp cổ, hô hấp khó khăn.
Là một trong những cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành, ông ta đã gặp qua vô số thiên tài võ thuật.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta gặp được cao thủ Thần Cảnh trẻ như vậy.
"Oành!"
Đột nhiên một luồng khí thế khủng bố bùng lên từ trong cơ thể ông ta. Ông ta đã kích phát cổ trùng trong cơ thể, thực lực võ thuật bùng nổ trong tích tắc.
Ông ta đá vào lồng ngực Dương Thanh, lúc này dù là Dương Thanh cũng bị đối phương đá lùi về sau vài bước.
Khi thoát khỏi tay Dương Thanh, cao thủ trung niên lùi lại mấy bước, nhìn Dương Thanh với vẻ cảnh giác: "Miêu Vân Nghiễm tôi luyện võ năm mươi năm, nên biết rất rõ mình đã phải trả giá cỡ nào để có được thực như ngày hôm nay".
"Nhưng cậu vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà đã có được thực lực mạnh như vậy. Điều này tuyệt đối không thể. Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đã dùng tà thuật gì?"
Miêu Vân Nghiễm thấy, sở dĩ Dương Thanh có được thực lực võ học mạnh như vậy là vì anh đã dùng bí thuật tà đạo gì đó để nâng cao thực lực chứ không phải bản lĩnh thật sự của anh.
Chỉ có bí pháp tà đạo mới có thể khiến thực lực võ thuật tăng nhanh như vậy.
Dương Thanh hờ hững nhìn Miêu Vân Nghiễm, lạnh giọng nói: "Đánh không lại thì nghĩ người khác dùng tà thuật. Vậy trong mắt người đời, ông mới ngoài năm mươi tuổi lại có thực lực mạnh như vậy, chẳng lẽ ông cũng dùng tà thuật sao?"
Miêu Vân Nghiễm bỗng sững sờ, cứng họng.
Quả thực võ thuật không thịnh hành ở ngoài đời, chỉ có những thế lực gia tộc thần bí lánh đời kia, một lòng hướng võ, hơn nữa lại còn có kinh nghiệm võ thuật tích lũy trăm năm mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực võ thuật được.
Trong mắt người đời không hề tồn tại một cao thủ như ông ta.
"Ông nghĩ cao thủ xuất thân từ Miêu Thành thì rất giỏi à? Tôi nói cho ông biết, có lẽ thực lực của ông vô cùng lợi hại trong mắt người Miêu Thành, nhưng đối với những chỗ mà ông chưa từng tiếp xúc, thực lực của ông chẳng là gì cả".
Dương Thanh châm chọc nói: "Hơn nữa tôi có thể nói cho ông biết, đã có ít nhất mười cao thủ cấp bậc như ông chết trong tay tôi rồi".
Nếu là trước đây Miêu Vân Nghiễm tuyệt đối sẽ không tin lời của Dương Thanh, nhưng bây giờ Dương Thanh đã thể hiện thực lực, nên không thể không tin.
Vẻ mặt Miêu Vân Nghiễm nhất thời trở nên cực kỳ ảm đạm. Ông ta bất đắc dĩ lắm mới kích phát cổ trùng trong cơ thể nhằm bùng phát thực lực võ đạo của mình.
Bởi vì một khi dùng cách này, cổ trùng cũng sẽ tổn hại đến cơ thể của ông ta, thậm chí còn tổn thương đến lục phũ ngũ tạng của ông ta.
Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!
Nhưng vì mạng sống ông ta đành phải làm vậy để nâng cao thực lực võ thuật của bản thân.
"Vèo!"
Đúng lúc này, Miêu Vân Nghiễm đột nhiên nhìn Tào Việt, sau đó búng ngón tay, một con cổ trùng lập tức bay vọt vào miệng Tào Việt trong tích tắc.
"Mày cho tao ăn cái gì?"
Sắc mặt Tào Việt xanh lét, sợ hãi nói.
Nhưng khi lão ta vừa dứt lời, một cơn đau nhói truyền đến từ cơ thể, khiến ông ta không khỏi gào lên, sắc mặt tái mét.
"A... Rốt cuộc là cái gì... A..."
Tào Việt đau khổ lăn lộn trên mặt đất, đau đớn tột cùng, kêu gào thảm thiết.
Không gì có thể diễn tả được nỗi đau như xé nát tim gan của lão ta lúc này. Bởi vì lão ta thật sự đau đớn tột cùng.
Lão
đậm.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà hơi thở võ thuật trên người lão ta đã trở nên mạnh đáng sợ.
Trước đó lão ta chỉ đang ở cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ nhưng lúc này trong cơ thể lão ta lại đang khuếch tán hơi thở của cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn rất gần Thần Cảnh hậu kỳ.
Cùng lúc đó hơi thở võ thuật trên người Miêu Vân Nghiễm cũng tăng lên rất nhiều.
Vốn dĩ Miêu Vân Nghiễm chỉ có thực lực Thần Cảnh trung kỳ nhưng lúc này lại bùng nổ hơi thở Thần Cảnh hậu kỳ, thậm chí là sắp bước vào Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù là Dương Thanh cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.
"Dương Thanh, cháu đừng lo cho ông, mau rời khỏi đây đi!"
Tần Đức Chính vội hô lớn.
Ông cụ không biết lúc này Miêu Vân Nghiễm mạnh đến cỡ nào, nhưng lại biết trên người Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt đã thay đổi.
Thực lực của bọn họ đều đang tăng vọt.
Mây đen giăng kín bầu trời nhà họ Tần, giống như báo hiệu cơn bão dữ sắp ập xuống.
Uy lực khủng bố của cao thủ Thần Cảnh khiến mọi người run lẩy bẩy, thứ uy lực mà bọn họ đang chịu đựng không phải là uy lực của con người mà là uy lực của ông trời.
Trong mắt bọn họ lúc này Miêu Vân Nghiễm giống như chúa tể của thế giới này, cực kỳ ngông cuồng tự đại.
Trong mắt Dương Thanh dâng tràn ý chí chiến đấu. Anh đã đạt tới cảnh giới võ thuật này rồi, muốn tiến thêm một bước cũng rất khó khăn.
Chỉ có chiến đấu liên tục mới có thể khiến cho thực lực của anh tiến bộ thêm.
Đúng lúc