Lão ta hiểu rõ, Trần Dương phải ưng con gái nhà họ Hà thì nhà họ Hà mới có tư cách làm thông gia với nhà họ Trần, bằng không mọi thứ chỉ là nói suông.
Trong lúc người nhà họ Hà đang thấp thỏm, cuối cùng Trần Dương cũng mỉm cười, anh ta bỗng chỉ vào một cô gái hai mươi mấy tuổi trong đám người, nói: “Cô bước ra đây!”
Nghe thấy thế, Hà Hồng Viễn thở phào, cười lớn: “Hà Tuyết, được cậu chủ Trần chọn trúng là phúc đức mà tổ tiên nhà họ Hà tích lũy nghìn năm mới có đấy!”
Hà Tuyết rất kích động, cô ta vô cùng vui mừng khi được Trần Dương nhìn trúng.
Người của chi Hà Tuyết đều tươi cười.
Nhưng đúng lúc đám người tưởng Trần Dương chọn xong rồi, Trần Dương lại bắt đầu chọn tiếp.
Khi đi đến trước một cô gái, Trần Dương lập tức sáng mắt lên, mỉm cười chỉ vào cô ta: “Cả cô cũng bước ra đi!”
Cô gái lập tức tái mặt, để không bị chọn, cô ta đã cố tình trang điểm cho xấu đi trước khi tới đây, không ngờ vẫn bị Trần Dương chọn trúng.
Thấy cô gái vẫn chưa bước ra, Hà Hồng Viễn nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Hà Nghệ, cháu đang làm gì thế? Cậu chủ Trần chọn cháu mà cháu vẫn không đi ra à?”
Cô gái này chính là Hạ Hà, sau khi quay về nhà họ Hà thì đã đổi tên thành Hà Nghệ.
Hạ Hà cắn chặt môi, nhìn Trần Dương: “Tôi là người lớn tuổi trong thế hệ trẻ của nhà họ Hà, gần ba mươi tuổi rồi, mặt mũi cũng xấu, không xứng với cậu Trần đâu, cậu nên chọn lại đi ạ!”
Trần Dương nhíu mày, anh ta là người luyện võ, sao lại không nhận ra rằng Hạ Hà cố tình trang điểm cho xấu đi?
Anh ta cười lạnh: “Sao thế? Cô không đồng ý à?”
Hạ Hà vội lắc đầu: “Không phải tôi không đồng ý, mà tôi tự biết mình có thân phận thấp kém, cho dù là ở nhà họ Hà, tôi cũng chỉ là đứa con riêng vừa được đón về nhà họ Hà thôi, không có tư cách lấy anh”.
Hà Hồng Viễn tức đến mức suýt ngất xỉu, giận dữ quát: “Cháu câm miệng cho ông!”
Sau khi quát Hà Nghệ xong, Hà Hồng Viễn vội nhìn về phía Trần Dương: “Cậu chủ Trần, đây là Hà Nghệ - cháu gái tôi, thật ra con bé là người xinh đẹp nhất trong số các cô gái trẻ nhà họ Hà, nếu cậu đã ưng con bé thì cứ để con bé lấy cậu đi”.
Trần Dương vẫn không nói gì, nhưng Trần Hải Châu lại cười lạnh: “Con gái thế tục không có tư cách lấy con trai tôi, con trai tôi đang chọn thiếp thôi”.
“Sao cơ?”
“Thông gia mà họ nói không phải một chồng một vợ, mà con gái nhà họ Hà chúng ta phải làm thiếp ở nhà họ Trần à?”
“Họ làm thế hơi quá đáng nhỉ? Nhà họ Hà chúng ta là gia tộc giàu nhất Trung Châu, sao con gái nhà họ Hà lại đi làm thiếp cho người ta chứ?”
...
Trong lúc nhất thời, người nhà họ Hà bàn tán ầm ĩ, vô cùng bất mãn trước chuyện này.
Hà Hồng Viễn cũng sững sờ, lão ta cứ tưởng Trần Dương đang chọn vợ, nào ngờ chỉ đang chọn thiếp, ở thế tục không có chuyện nạp thiếp.
“Đương nhiên, nếu chủ gia tộc họ Hà cảm thấy việc để con gái nhà họ Hà làm thiếp cho con trai tôi là ấm ức lắm thì quên đi, tôi nghĩ gia tộc khác ở Trung Châu rất vui lòng làm thông gia với nhà họ Trần chúng tôi”.
Trần Hải Châu thấy Hà Hồng Viễn im lặng, chợt nói.
Ông ta nói rồi đứng dậy, bảo Trần Dương: “Trần Dương, chúng ta đi thôi!”
Trần Dương gật đầu, định rời đi theo Trần Hải Châu.
Hạ Hà vừa bị Trần Dương chọn thầm thở phào, chỉ cần người nhà họ Trần rời đi, cô ta sẽ được an toàn.
Nhưng người nhà họ Trần vừa đi mấy bước, Hà Hồng Viễn chợt nói: “Khoan đã!”
Trần Hải Châu và Trần Dương ngừng bước, cười khẽ, nhìn Hà Hồng Viễn, Trần Hải Châu nói: “Chủ gia tộc họ Hà còn chuyện gì à?”
Hà Hồng Viễn cười ha hả, chủ động bước đến kéo tay Trần Hải Châu: “Được làm thiếp cho cậu chủ Trần là phúc tám đời, sao chúng tôi lại không muốn chứ?”
“Đừng nói cậu chủ Trần chỉ chọn hai người thiếp, cho dù cậu muốn tất cả những cô gái nhà họ Hà này làm thiếp thì nhà họ Hà chúng tôi cũng đồng ý”.