Nghe ông ta nói thế, thành chủ Hoài Thành kinh ngạc hỏi: "Ý ngài là, ngài ra tay giúp tôi là vì có người nhờ ngài tới?"
Vị cao thủ kia gật đầu, bình thản nói: "Đúng vậy!"
Nói xong, ông ta quay đầu bỏ đi.
Đợi khi thành chủ Hoài Thành lấy lại tinh thần, vị cao thủ áo choàng màu tro đã biến mất, như thể đã tan vào không khí, lão ta hoàn toàn không hề cảm nhận được chút hơi thở nào của đối phương nữa.
Hồi lâu sau, thành chủ Hoài Thành mới dần dần tỉnh táo lại sau những gì vừa xảy đến, mặt mũi lão ta trở nên dữ tợn, nghiến răng ken két nói: "Dương Thanh! Black Doctor! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu!"
Nay Black Doctor đã bị vị cao thủ áo choàng màu tro kia dọa chạy, có lẽ trong thời gian tới sẽ không dám quay lại phủ Hoài Thành này.
Hơn nữa, trận chiến hôm nay đã khiến nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh của các thế lực phải vĩnh viễn nằm lại phủ Hoài Thành. Chuyện này cũng đã gây kinh sợ cho những thế lực còn đang âm thầm theo dõi phủ Hoài Thành, điều này quả thật là một tin tốt đối với thành chủ Hoài Thành, cuối cùng lão ta cũng đã có thể thở phào một hơi.
Chuyện xảy ra ở phủ Hoài Thành nhanh chóng được truyền về Mục phủ.
Chỉ có điều, tin tức về vị cao thủ khoác áo choàng màu tro lại không được tiết lộ ra ngoài.
Mục phủ.
Mục thành chủ nhận được tin tức, nhíu chặt mày nói: "Không ngờ tay Black Doctor này lại giấu kín đến thế, hắn đã chế tạo ra được hơn chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh Cảnh rồi".
"Chỉ có điều, thành chủ Hoài Thành bị đội hình hùng mạnh như vậy tấn công, vì sao còn có thể sống sót? Vì sao Black Doctor lại đột nhiên dẫn người chạy khỏi Hoài Thành?"
Đây là chuyện khiến ông lão nghi hoặc nhiều nhất, đồng thời cũng là thắc mắc chung của những thế lực đang theo dõi sát sao tình hình ở phủ Hoài Thành.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Trong ba ngày này, Dương Thanh vẫn nằm yên trên giường bệnh, không hề có dấu hiệu thức tỉnh.
Trong Mục phủ đã có rất nhiều người có ý kiến trước tình hình này.
"Thành chủ, lần này Dương Thanh bị trọng thương, dù có thể sống sót thì cũng chỉ e sẽ thành một kẻ tàn phế thôi, chúng ta cần gì phải tiếp tục che chở cậu ta nữa".
"Đúng vậy, còn tiếp tục che chở cậu ta sẽ chỉ mang lại mối nguy lớn hơn nữa cho Mục phủ, nay đã có rất nhiều thế lực đang âm thầm theo dõi Mục phủ chúng ta, trong đó có không ít cao thủ có lẽ đang nhằm vào thanh linh khí của cậu ta đó".
"Thành chủ, một kẻ sắp tàn phế mà thôi, đâu có giá trị gì với Mục phủ chúng ta nữa, hay là để bọn họ đi đi".
...
Rất nhiều cao thủ của Mục phủ đều bày tỏ ý kiến của mình với Mục thành chủ, những người này đều có chung một ý, muốn cho nhóm Dương Thanh rời khỏi đây.
Mục thành chủ nhíu chặt mày, đảo mắt nhìn qua đám đông, lạnh lùng nói: "Im hết đi cho tôi! Nếu còn để tôi nghe thấy những lời như vậy thì chớ trách tôi không nể mặt các vị đấy!"
Nói xong, ông lão bảo người hầu đẩy xe lăn tới chỗ Dương Thanh.
"Ông Mục, ông tới rồi!"
Phùng Tiểu Uyển thấy Mục thành chủ tới bèn vội vàng đứng lên chào.
Hoài Lam cũng hơi khom người, chào hỏi: "Mục thành chủ".
Mục thành chủ khẽ gật đầu, liếc nhìn Dương Thanh còn đang nằm trên giường bệnh, thở dài, hỏi Phùng Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển, hiện giờ tình trạng của Dương Thanh ra sao rồi? Cậu ấy đã hôn mê ba ngày, chắc sẽ không tiếp tục hôn mê mãi thế này chứ?"