Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.

Vẻ mặt Lưu Khánh sửng sốt, dường như hắn nhìn thấy ánh mắt Dương Thanh chợt lóe lên ánh sáng tím.

Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Khánh, giọng điệu bình tĩnh: “Xem ra, sư phụ anh không định gặp tôi rồi, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải đợi nữa”.

Nói xong, anh lập tức đứng dậy, bước ra khỏi sân viện.

Lưu Khánh ngây ngốc một lúc rồi mới định thần lại, lập tức sốt sắng, vội tiến lên nói: “Cậu Dương, sao sư phụ tôi lại không có ý định gặp cậu chứ? Chắc chắn ông ấy đang vương chuyện rất quan trọng thôi”.

Dương Thanh không nói gì, trực tiếp rời khỏi sân viện.

Anh đã đợi được một lúc rồi nhưng đối phương vẫn không có ý định đi ra.

Nếu đối phương thật sự đang bận chuyện quan trọng thì còn có thể bỏ qua, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng, đối phương đang ở trong phòng, nhưng lại chậm chạp không chịu gặp, rõ ràng là không coi anh ra gì.

Cũng đúng, dù sao anh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ giới thế tục, đối phương lại là trưởng lão tông môn đỉnh phong ở Trung Giới giới Cổ Võ, quyền cao chức trọng, đệ tử dưới trướng có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, huống chi là anh.

Ngay khi anh rời khỏi sân viện, Hà Đông Thành dẫn đầu một nhóm võ giả, ánh mắt đều tập trung nhìn Dương Thanh.

“Ngũ sư huynh, chính là tên khốn này đã phế đan điền em!”

Nhìn thấy Dương Thanh, Thiệu Nham đã chỉ tay vào, vẻ mặt hung hăng nói: “Ngũ sư huynh, anh đừng giết hắn ta, chỉ cần làm hắn ta thoi thóp cho em, em muốn tự tay băm thây hắn ta thành vạn đoạn!”

Hà Đông Thành nheo mắt nhìn Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Tên nhóc, to gan đấy, ở Thiên Hải Tông mà dám ra tay phế đan điền sư đệ tôi”.

Dương Thanh quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn sang Hà Đông Thành, lạnh nhạt nói: “Người đã bị tôi phế rồi, anh muốn thế nào?”

Nghe thấy Dương Thanh lên tiếng, các võ giả Thiên Hải Tông đều sững sờ, phế đệ tử Thiên Hải Tông ở ngay chính Thiên Hải Tông, mà lại còn hùng hồn như vậy?

“Tên nhóc, cậu to gan lắm, phế bỏ đan điền Thiệu sư huynh, mà còn dám ngạo mạn như vậy, đúng là không biết sống chết!”

“Ngũ sư huynh, cứ phế bỏ đan điền của tên này trước đi, sau đó rồi từ từ hành hạ hắn ta, khiến hắn ta đau đớn đến chết!”

“Một con khỉ đến từ giới thế tục mà dám kiêu căng ngạo mạn ở địa bàn chúng ta, đúng là chán sống mà”.

...

Các võ giả bên cạnh Hà Đông Thành đều mắng mỏ Dương Thanh, chỉ hận không thể ra tay giết Dương Thanh ngay thôi.

Dương Thanh đứng tại chỗ, vẻ mặt không chút e sợ, chỉ thản nhiên nhìn Hà Đông Thành.

Anh cũng cảm nhận được Hà Đông Thành là người có thực lực mạnh nhất trong mấy người này.

Chỉ là, đối phương chẳng qua chỉ là thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, anh căn bản không buồn để mắt.

Lúc này, Hà Đông Thành bỗng lên tiếng: “Ranh con, quỳ xuống tự sát, tôi có thể tha cho cậu chết toàn thây!”

Dương Thanh khinh thường liếc nhìn đối phương nói: “Bớt nói dông dài đi, người thì tôi cũng đã phế rồi, muốn ra tay thì mau lên đi! Nhưng tôi có lòng tốt nhắc nhở các anh, tốt nhất là cùng ra tay, như vậy thì các anh có thể kiên trì được lâu hơn chút!”

Vừa dứt lời, mọi người đều tức giận!

Hà Đông Thành sững người trong chốc lát rồi mau chóng định thần lại, vẻ mặt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Oắt con, cậu rất kiêu ngạo, còn ngông hơn cả những thiên kiêu võ đạo đỉnh phong mà tôi từng gặp nhiều, chỉ là không biết thực lực cả cậu có thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của cậu không”.

Nói xong, hắn ta dặn dò người bên cạnh: “Liễu Cường, cậu lên giết tên này đi!”

“Vâng, sư huynh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK