Chương 248: Sếp Lạc mạnh mẽ
Sự xuất hiện của Trần Hưng Hải quá phách lối, dám lái xe chạy thẳng vào sảnh tiệc. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc tới ngây người.
Đám người nhà họ Châu đều vô cùng kinh sợ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Trần Hưng Hải, cũng vừa nghe những người khách xung quanh nói mới biết Trần Hưng Hải chủ nhà họ Trần đích thân đến đây.
Tối qua Dương Thanh mới gặp Trần Hưng Hải, tất nhiên là anh nhận ra lão ta. Hơn nữa Lạc Bân vừa nói cho anh biết nhà họ Trần sẽ đến trả thù, cho nên anh không hề thấy bất ngờ.
"Ông… ông chủ Trần, sao ông đến đây vậy?"
Lúc này, Trịnh Dương vội vàng bước lên hỏi, giọng run run nói.
"Cút!"
Một vệ sĩ bên cạnh Trần Hưng Hải tát vào mặt Trịnh Dương.
Miệng Trịnh Dương trào máu, ngã sang một bên.
Đám người xung quanh đều hoảng sợ, nhất là người nhà họ Châu.
Hôm nay là ngày vui của nhà họ Châu Trần Hưng Hải lại đích thân đến đây, xem tình hình này thì chắc là đến gây chuyện rồi.
Ở Châu Thành, nhà họ Châu thậm chí còn không bằng một gia tộc hạng bét, chỉ có thể xem như một gia đình giàu có ở quê mà thôi.
Trong khi đó nhà họ Trần lại là một trong hai gia tộc hàng đầu của Châu Thành.
Có thể nói hai gia tộc khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Không ngờ Trần Hưng Hải lại đích thân đến đây, điều này khiến người ta không thể tin nổi.
Trịnh Dương cũng rất thảm. Vừa nãy Lạc Bân đến đã bảo ông ta cút ngay trước mặt mọi người. Bây giờ Trần Hưng Hải xuất hiện cũng nói vậy. Thậm chí ông ta còn bị vệ sĩ của Trần Hưng Hải tát vào mặt.
Rất nhiều người đều nhìn Trịnh Dương với ánh mắt thông cảm.
"Dương Thanh đâu? Lăn ra đây cho tao!"
Trần Hưng Hải đi đến giữa sảnh tiệc. Một vệ sĩ kéo chiếc ghế qua cho lão ta.
Mọi người nghe Trần Hưng Hải nói vậy mới biết lão ta đến đây để tìm Dương Thanh.
Trong lòng Trịnh Dương càng thấy uất ức hơn. Nếu biết trước đối phương đến tìm Dương Thanh, ông ta đã không ra mặt rồi.
"Chồng!"
Tần Thanh Tâm lo lắng, hai tay nắm chặt góc áo của Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ mỉm cười: "Em đừng quên hôm qua anh đã nói những gì. Nếu hôm nay nhà họ Trần thật sự muốn làm lớn chuyện, vậy qua hôm nay Châu Thành sẽ không còn nhà họ Trần nữa!"
Bên trong sảnh tiệc yên ắng, giọng nói vô cùng ngang ngược của Dương Thanh rành rọt truyền vào tai mỗi một người.
Nhất thời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Dương Thanh.
Cuối cùng Trần Hưng Hải cũng nhìn thấy Dương Thanh, sắc mặt cực kỳ u ám. Lão ta cảm thấy lời nói của Dương Thanh vừa rồi quá kiêu căng.
Dương Thanh vừa nói xong, đột nhiên nhìn về phía Trần Hưng Hải với ánh mắt sắc bén, giễu cợt: "Không phải ông chủ Trần mới xin lỗi tôi tối qua sao? Hôm nay tìm tới tôi lại có chuyện gì nữa à?"
Tối qua, Mục Đông Phong và Trần Hưng Hải cùng nhau vào phòng riêng của nhà hàng, Dương Thanh đã ngang nhiên giẫm gãy tay của Mục Chấn khiến tất cả mọi người chấn động. Cuối cùng anh vẫn bình yên vô sự dẫn Tần Thanh Tâm rời đi.
Chỉ mới qua một đêm, Trần Hưng Hải bỗng nhiên dẫn người đến đám cưới này tìm anh.
Nếu không phải Lạc Bân vừa nói cho anh biết, Dương Thanh thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
"Cậu ta nói tối qua Trần Hưng Hải đã xin lỗi cậu ta qua à?"
"Sao có thể? Trần Hưng Hải là chủ nhà họ Trần đấy!"
"Nếu không phải, sao cậu ta dám nói như vậy trước mặt Trần Hưng Hải?"
Mọi người đều khiếp sợ trước tin tức mà Dương Thanh vừa mới tiết lộ.
Nếu không phải Trần Hưng Hải đã điều tra được lai lịch của Dương Thanh, chỉ với dáng vẻ bình tĩnh, ung dung của Dương Thanh bây giờ, lão ta cũng không dám tự tiện đến đây gây sự với anh.
"Thằng oắt con, đừng nói nhảm với tao nữa. Tao hỏi mày, mày có liên quan tới gì tới cái chết của Trần Anh Tuấn, cháu trai tao không?"
Hai mắt Trần Hưng Hải đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, như thể muốn tự mình giết chết anh.
"Ông chủ Trần, tôi khuyên ông tốt nhất đừng ăn nói lung tung!"
Lúc này, Lạc Bân đứng dậy, sắc mặt thâm trầm nói.
Lúc nãy, Trần Hưng Hải đã nhìn thấy Lạc Bân. Tuy lão ta cũng lấy làm lạ khi Lạc Bân xuất hiện ở bên cạnh Dương Thanh, nhưng hôm nay lão ta đến đây là muốn đối phó với Dương Thanh, tất nhiên sẽ không để ý đến Lạc Bân.
Bây giờ, Lạc Bân ra mặt nói chuyện thật sự khiến lão ta bất ngờ. Trần Hưng Hải tức giận, nghiến răng nói: "Sếp Lạc, cậu muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần chúng tôi sao?"
"Chuyện của cậu Thanh chính là chuyện của Lạc Bân tôi. Nếu ông thật sự muốn ra tay với cậu ấy, vậy tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ!", Lạc Bân lạnh lùng nói.
"Cậu mới chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà đã tưởng mình là chủ tịch à? Cậu đủ tư cách uy hiếp tôi sao?"
Trần Hưng Hải đột nhiên vỗ bàn đứng lên.
"Cho dù tôi là ai đi chăng nữa, chủ tịch đã cho tôi toàn quyền chịu phụ trách tập đoàn Thành Hà, vậy mọi việc ở Châu Thanh đều do tôi quyết định! Chỉ cần ông dám đụng tới cậu Thanh, tôi cũng dám làm kinh tế của nhà họ Trần phải sụp đổ!"
Lạc Bân rất bình tĩnh nói: "Tốt nhất là nhà họ Trần đừng khiêu khích tôi. Ông nên hiểu, với năng lực của tập đoàn Thành Hà, muốn đánh sập kinh tế của nhà họ Trần là chuyện dễ như trở bàn tay!"
Con ngươi của Trần Hưng Hải đột nhiên co lại. Lão ta không ngờ Lạc Bân sẽ giúp Dương Thanh, càng không ngờ ông ta dám lấy tập đoàn Thành Hà ra uy hiếp mình.
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác. Đây chính là cuộc chiến của thần tiên trong lời đồn sao?
Một bên là chủ của gia tộc đứng đầu Châu Thành, một bên là người chịu trách nhiệm của công ty hàng đầu Châu Thành.
Xét về tư cách, có lẽ Lạc Bân không bằng Trần Hưng Hải, nhưng xét về tài lực thì nhà họ Trần đương nhiên không thể so sánh được với tập đoàn Thành Hà rồi.
Nếu hai thế lực lớn này thật sự trở mặt, khó tránh cả hai đều bị thiệt.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Ông cụ Châu ngơ ngác hỏi.
Hôm nay vốn là ngày vui của nhà họ Châu, sao hai thế lực hàng đầu này lại đến đây?
Có vẻ như hai thế lực hàng đầu này đấu với nhau chỉ vì Dương Thanh.
Giờ này, lễ cưới sắp bắt đầu, nhưng nhìn bầu không khí lúc này, đâu còn chút tưng bừng nào của đám cưới chứ?
Người nhà họ Châu đều vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, Trịnh Mỹ Linh ở bên cạnh rất hoảng loạn, trong mắt có phần do dự.
"Cậu thật sự tưởng nhà họ Trần chúng tôi dễ ức hiếp à?"
Trần Hưng Hải tức giận nói: "Hôm nay tôi cứ muốn dẫn cậu ta đi đấy! Tôi cũng muốn xem thử, chỉ dựa vào một mình Lạc Bân cậu, có thể cản được tôi không?"
Dứt lời, Trần Hưng Hải vung tay nói: "Dẫn thằng oắt con kia đi cho tao!"
"Nếu ông chủ Trần đã không nghe thì đừng trách tôi!"
Lạc Bân thờ ơ nói, sau đó gọi một cuộc điện thoại trước mặt mọi người: "Ra tay!"
Ông ta chỉ nói hai từ rồi cúp máy.
Dương Thanh giống như không có chuyện gì xảy ra. Anh bình tĩnh ngồi tại chỗ, quan sát mọi chuyện đang diễn ra với vẻ mặt thích thú.
Tuy anh không biết hai từ vừa rồi của Lạc Bân có ý gì, nhưng lại hiểu rõ Lạc Bân sẽ không làm anh phải thất vọng.
Lúc này, hai vệ sĩ của nhà họ Trần đã đi đến bên cạnh Dương Thanh. Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay, mấy người đàn ông vạm vỡ đột nhiên bước ra, chắn trước mặt Dương Thanh, mắt nhìn chằm chằm vào vệ sĩ của nhà họ Trần.
Trần Hưng Hải hơi híp mắt lại. Lão ta không ngờ Lạc Bân muốn đấu với mình đến cùng chỉ vì Dương Thanh.
Sảnh tiệc vốn đang náo nhiệt, bây giờ đã trở nên vô cùng nặng nề.
Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Hưng Hải, thấy lão ta cầm điện thoại ra nghe máy.
Mặt lão ta nhanh chóng biến sắc, giận dữ nói: "Cậu nói gì?"
----------------------------