Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Không một ai ngờ Hoa Anh Kiệt sẽ ra tay với Mã Siêu.  

             Tuy Mã Siêu có thể bộc phát được thực lực tương đương Thần Cảnh đỉnh phong nhưng cũng phải phá giải phong ấn sức chiến đấu, còn phải uống thuốc tăng sức mạnh mới làm được.  

             Vừa rồi anh ta đã bị thương nặng, bây giờ đến cả Thần Cảnh sơ kỳ còn không thể phát huy nổi, càng đừng nói tới Thần Cảnh đỉnh phong.   

             Bản thân Hoa Anh Kiệt đã là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong. Mã Siêu trúng một đòn này lập tức phun máu bay ngược ra ngoài, vết thương càng thêm nghiêm trọng.  

             “Ông muốn chết hả?”  

             Dương Thanh nổi giận thoắt cái xuất hiện trước mắt Hoa Anh Kiệt, tung đấm ra.  

             “Hừ!”  

             Hoa Anh Kiệt hừ lạnh, cánh tay vung lên, ngưng tụ một luồng khí tức võ thuật khủng khiếp.  

             “Bịch!”  

             Tiếng nổ ầm vang, hai người va chạm vào nhau.  

             Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hoa Anh Kiệt lùi lại bảy tám bước, Dương Thanh cũng phải lùi về sau ba bốn nước.  

             “Chuyện này…”  

             Cao thủ xung quanh đều khiếp sợ.  

             Bọn họ không ngờ Dương Thanh có thể đánh lui Hoa Anh Kiệt bảy tám bước.  

             Mặc dù trước đó Dương Thanh đã có thực lực đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng đó không phải thực lực của bản thân anh.  

             Hơn nữa, Dương Thanh cũng bị thương nặng khi đấu với Hoàng Tiến.  

             Vậy mà anh vẫn có thể khiến Hoa Anh Kiệt lùi lại bảy tám bước chỉ với một đòn tấn công, quả thực quá khủng bố.  

             Sắc mặt Hoa Anh Kiệt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Dương Thanh. Chỉ một đòn đã có thể phân thắng bại rồi sao?  

             “Anh Thanh!”  

             Tuy Mã Siêu lại bị thương nặng nhưng cũng biết rõ, hiện giờ Dương Thanh đã tốn quá nhiều sức lực, có lẽ đã nỏ mạnh hết đà.  

             Anh ta nhìn ra được vì Dương Thanh không một đòn giết luôn Hoa Anh Kiệt, sợ bệnh tình của anh lại chuyển biến xấu bèn vội vàng ngăn cản.  

             “Anh Thanh, hôm nay bỏ đi. Một ngày nào đó em sẽ tự tay lấy mạng lão già chó chết này!”  

             Mã Siêu liếm vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Hoa Anh Kiệt.  

             “Mày chết đi!”  

             Tổng chi hội trưởng Hồng đứng cạnh Hoa Anh Kiệt lập tức cả giận nói: “Mày dám sỉ nhục hội trưởng của bọn tao, đúng là không biết sợ!”  

             Mã Siêu không thèm để ý với ông ta, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Anh Kiệt.  

             Hoa Anh Kiệt nhíu mày, dường như nhìn thấy ý muốn giết người mãnh liệt cuồn cuộn trong mắt Mã Siêu.  

             “Vậy thì tôi càng không thể tha mạng cho cậu!”  

             Hoa Anh Kiệt nheo mắt nói.  

             Bỗng trên người lão ta bộc phát khí tức võ thuật vô cùng mạnh mẽ.  

             “Hội trưởng Hoa, ông làm vậy hơi quá đáng rồi đấy!”  

             Đoàn Vô Nhai đột nhiên bước tới, lạnh nhạt nói: “Cậu Thanh vừa đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bị thương nặng. Ông đang định thừa cơ cậu ấy suy yếu để ra tay sao?”  

             Thượng Quan Nhu cũng không do dự tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Hoa Anh Kiệt: “Hội trưởng Hoa, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô hôm nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Mọi người vẫn nên trở về đi, ngày khác tổ chức lại sau”.  

             “Hôm nay vốn là ngày tổ chức cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, chẳng qua là sàn đấu bị hủy thôi. Ai quy định không có sàn đấu thì không thể tiếp tục đấu võ?”  

             Diệp Xung cười nói.  

             Lúc nào anh ta cũng trưng ra vẻ mặt tươi cười giả dối.  

             Long Khoa cũng lên tiếng: “Không sai! Hôm nay chúng ta tập trung ở đây vốn là để đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô. Vậy thì nhất định phải tiến hành đấu võ tiếp, đến khi chọn được Vương của Yến Đô mới thôi!”  

             Hoa Anh Kiệt lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu, híp mắt hỏi: “Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan định đối địch với Hiệp hội Võ thuật sao?”  

             “Ông tự đánh giá cao mình quá đấy!”  

             Đoàn Vô Nhai cười lạnh nói: “Đúng là Hiệp hội Võ thuật rất mạnh, nhưng đừng quên ở đây là Chiêu Châu, một thế lực nước ngoài chưa có tư cách khoa chân múa tay đâu!”  

             “Ông tưởng Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi sợ Hiệp hội Võ thuật của ông à? Đối dịch với các ông thì đã sao?”  

             Thượng Quan Nhu cũng không hề e ngại: “Ông nghĩ Hoàng tộc Thượng Quan dễ ức hiếp hả? Dù có chiến một trận chúng tôi cũng không sợ đâu!”  

             “Được, được lắm!”  

             Hoa Anh Kiệt tức điên lên, nghiến răng nói: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”  

             “Đợi tôi đoạt được Đế Thôn sẽ bắt Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan các người ra xử lý đầu tiên!”  

             Hoa Anh Kiệt không thèm che giấu tham vọng với Đế Thôn, cao giọng uy hiếp.  

             Nghe vậy, sắc mặt đám cao thủ của bốn Hoàng tộc đều trở nên khó coi.  

             Nhất là Long Khoa và Diệp Xung. Bọn họ vốn định mượn tay Hiệp hội Võ thuật làm suy yếu Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan. Nhưng hiện giờ xem ra, chưa chắc lão ta sẽ liên thủ với họ.  

             Hoa Anh Kiệt quá mạnh, cũng quá kiêu ngạo, tựa như đã chạm được tới Đế Thôn.  

             “Hội trưởng Hoa yên tâm, dù Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn đối đầu với Hiệp hội Võ thuật, Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng sẽ không trở thành kẻ địch với các ông”.  

             Long Khoa cười nói.  

             Dù sao Hoa Anh Kiệt cùng từng được Hoàng tộc họ Long giúp đỡ. Nếu lão ta thật sự có thể khiến Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn suy yếu, Hoàng tộc họ Long không ngại tạm thời hợp tác với Hiệp hội Võ thuật.  

             Diệp Xung cũng cười nói: “Hoàng tộc họ Diệp cũng sẽ không đối địch Hiệp hội Võ thuật!”  

             Hoa Anh Kiệt lại ngó lơ bọn họ, chỉ lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhi: “Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, lập tức cút khỏi Yến Đô, tôi có thể tha cho hai Hoàng tộc các người!”  

             Các cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan đều sa sầm mặt. Hoa Anh Kiệt quá ngông cuồng, không hề coi bọn họ ra gì.  

             “Ông muốn chết hả?”  

             Đoàn Vô Nhai gầm lên, khí tức Thần Cảnh hậu kỳ chợt bộc phát.  

             Mấy cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Đoàn sau lưng ông ta cũng thể hiện khí thế mạnh nhất.  

             Cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan cũng bộc phát khí thế, chuẩn bị giao đấu với Hiệp hội Võ thuật.  

             Dương Thanh lạnh lùng quan sát, không hề nhúng tay, chỉ tập trung khôi phục thực lực thật nhanh.  

             Mặc dù giao đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh giúp anh rèn luyện nhưng lại mất sức quá nhiều, còn khiến anh bị thương không nhẹ.  

             Bây giờ, nếu Hiệp

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK