Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Giữa sân đấu võ, ý chí chiến đấu của Dương Thanh dâng trào, khí thế mạnh mẽ không ngừng bùng nổ từ người anh.  

 

Mắt Đỗ Thất đã mù, nét mặt méo mó vì tức giận, lão ta liên tục lao tới chỗ Dương Thanh.  

 

Dương Thanh bình tĩnh đối phó, không hề bối rối.  

 

“Ầm ầm ầm!”  

 

Hai người điên cuồng giao chiến, chiêu nào cũng là đòn chí mạng.  

 

Các cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ, đúng là đã mắt, hai người đều là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, nếu đánh với bất cứ ai trong hai người Dương Thanh và Đỗ Thất, có lẽ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường chỉ có một kết cục là bị giết thôi.  

 

Sắc mặt của Đỗ Bá đang ngồi ở ghế chính hơi u ám, sự mạnh mẽ của Dương Thanh đã vượt quá tưởng tượng của lão ta, nếu tiếp tục, chắc chắn Đỗ Thất sẽ phải chết.  

 

Nhưng nếu Đỗ Thất chết thật thì phiền to.  

 

Đỗ Minh Viễn có vẻ thán phục, ông ta nhìn hai người trên sân đấu võ, kinh ngạc nói: “Cậu Thanh đúng là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, trước đây con còn thấy thiên phú của mình tốt lắm rồi, nhưng bây giờ so với cậu Thanh, thiên phú của con đúng là rác rưởi”.  

 

Không riêng gì Đỗ Minh Viễn, các cao thủ khác của Võ Tông cũng nghĩ thế.  

 

“Ầm!”  

 

Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Đỗ Thất bay ra xa.  

 

Lão ta còn chưa chạm đất thì đã hộc máu, người lão ta nặng nề rơi xuống nơi cách đó mười mấy mét.  

 

Xung quanh lặng ngắt, mọi người đều tròn mắt nhìn cảnh tượng vừa xảy ra.  

 

Sau khi ngã xuống đất, khắp người Đỗ Thất toàn máu tươi, lão ta định đứng dậy nhưng lại phát hiện vết thương quá nặng, không sao đứng dậy nổi.  

 

Dương Thanh đứng im, quần áo bay phấp phới, như thần linh đứng giữa trời đất.  

 

Khí thế của anh vẫn không ngừng bùng nổ, quanh người còn có một vòng xoáy năng lượng vô cùng khủng khiếp.  

 

Mây đen bỗng dày đặc trên vùng trời của Võ Tông, sấm sét lóe lên ở chân trời, như sắp xé toang vùng trời này.  

 

“Đoàng đoàng!”  

 

Sấm sét bỗng giáng xuống, nổ tung quanh người Dương Thanh, mặt đất bị đánh trúng trở nên khô cằn.  

 

“Tất cả cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lùi lại một nghìn mét!”  

 

Đỗ Bá lập tức đứng dậy, quát lớn.  

 

Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, các cao thủ Võ Tông mới hoàn hồn, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tông chủ đã bảo họ lùi lại, chắc chắn là vì có chuyện vô cùng nguy hiểm, trong lúc nhất thời, các cao thủ Võ Tông đều lùi cả nghìn mét.  

 

Chỉ cao thủ từ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trở lên mới dám đứng yên.  

 

Lệ Trần ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghiêm nghị nói: “Đứng sau ta!”  

 

“Vâng!”  

 

Mã Siêu vội nấp sau lưng Lệ Trần, với cảnh giới của anh ta bây giờ, nếu mấy tia sét hồi nãy giáng vào người anh ta, có lẽ anh ta sẽ bị giết trong nháy mắt.  

 

Mã Siêu lo lắng hỏi: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Lệ Trần trầm giọng nói: “Ta cảm nhận được thiên kiếp!”  

 

“Thiên kiếp ư?”  

 

Mã Siêu sững sờ.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK