Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển cũng có vẻ bi thương, mắt chan chứa nước mắt.
Thấy tâm trạng của ai cũng sa sút, lão Cửu mỉm cười: “Được rồi, chẳng phải vẫn còn cao thủ Mục phủ gánh vác ư? Chắc chắn Mục thành chủ đã chuẩn bị rồi, chúng ta sẽ ổn”.
Hôm nay, sau bao nhiêu ngày, lần đầu tiên Dương Thanh thấy lão Cửu cười nhiều như thế.
Hoài Lam chợt hỏi: “Ông Cửu, ông có cháu gái không?”
Lão Cửu thoáng sững sờ rồi lắc đầu với vẻ cay đắng: “Tôi không biết!”
Hoài Lam kinh ngạc nói: “Ông không biết? Tại sao ông lại không biết mình có cháu gái không?”
Lão Cửu nói: “Bốn mươi năm trước, một đám cao thủ có thân phận không rõ đã tới tàn sát thôn tôi, vào hôm đó, trong thôn có rất nhiều người chết, cũng có một số người biến mất, khi tôi về thôn, vợ con tôi đã không còn ở đó nữa rồi”.
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến đám người Dương Thanh cảm nhận được bầu không khí hết sức bi thương.
Hoài Lam hỏi: “Chẳng lẽ đến giờ, ông vẫn chưa điều tra được tin tức về vợ con à?”
Dù gì lão Cửu cũng là người bên cạnh Miêu thành chủ, có thân phận không tầm thường, nếu ông lão muốn tìm người thì chắc cũng không quá khó.
Hình như nỗi buồn của lão Cửu cũng bị khơi dậy, ông lão lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Có quá ít manh mối, không điều tra được. Bao năm qua, tôi vẫn luôn tìm, cũng thấy một số manh mối, nhưng không ăn thua”.
“Nếu năm đó thi thể của họ xuất hiện ở thôn thì cũng tốt, ít nhất tôi sẽ hết hy vọng, nhưng trong thôn không hề có thi thể của họ, tôi cũng không biết rốt cuộc họ còn sống không, đó mới là sự tra tấn lớn nhất”.
Hoài Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông Cửu, nếu ông đồng ý, sau này cháu sẽ là cháu gái ông! Sau khi bình an rời khỏi đây, cháu sẽ phụng dưỡng ông!”
Nước mắt của Phùng Tiểu Uyển cũng sắp rơi, hình như cô ta cũng nhớ đến ông mình. Cô ta lau nước mắt, nhìn về phía lão Cửu: “Chỉ cần ông không chê, cháu cũng là cháu gái ông! Sau này cháu và chị Lam sẽ phụng dưỡng ông ạ!”
Nghe thấy Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu mỉm cười vui mừng, gật đầu: “Ông vui còn không kịp, sao lại không đồng ý chứ?”
“Ông!”
“Ông!”
Thấy lão Cửu đồng ý, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thi nhau gọi.
“Ài! Cháu gái ngoan của ông! Ha ha ha ha…”
Trong phòng tràn ngập tiếng cười của lão Cửu.
Dương Thanh nhìn dáng vẻ vui mừng của lão Cửu, thầm mừng cho ông lão, cũng thề sau khi trở về, anh sẽ nghĩ cách giúp lão Cửu tìm kiếm người thân.
Từng giây từng phút trôi đi, bốn người ở chung với nhau, cảm thấy hết sức giày vò.
Dược Vương sắp tới Mục phủ, chẳng biết Mục phủ có chống đỡ nổi không.
Điều khiến người ta lo lắng nhất chính là phía sau Dược Vương còn có thành chủ Hoài Thành với thực lực mạnh mẽ.
Bây giờ, biến số lớn nhất chính là thành chủ Hoài Thành.
Trong phòng Mục thành chủ.