Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Ninh Thiên Hòa lạnh lùng nói: “Ba người này đều là những người thân thiết nhất với minh chủ, nhất là thanh niên tên Mã Siêu kia, cậu ta và minh chủ như anh em ruột, còn trẻ mà đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí phát huy được thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.  

 

“Thiên phú của cậu ta cũng không yếu hơn minh chủ bao nhiêu, sau này, chắc chắn cậu ta cũng sẽ gia nhập Võ Minh, Trần Dục lại định giết cậu ta, chẳng lẽ các người không thấy Trần Dục quá đáng chắc?”  

 

Trần Dục lạnh lùng nói: “Võ Minh vừa được thành lập, cần xây dựng uy nghiêm, tôi không cho phép ai xúc phạm Võ Minh, cho dù họ là người thân thiết nhất với Dương Thanh thì cũng phải chết!”  

 

Ba vị trưởng lão khác đều kinh ngạc, hình như không ngờ thái độ của Trần Dục lại kiên quyết đến thế.  

 

Trần Dục vẫn chưa nói xong, ông ta nói tiếp: “Mặt khác, tôi đề nghị chọn lại vị trí minh chủ!”  

 

“Trần Dục!”  

 

Ninh Thiên Hòa lập tức nổi giận: “Rốt cuộc ông định làm gì?”  

 

Trần Dục trầm giọng nói: “Mọi người đều biết Dương Thanh đã bị thương nặng, chỉ sống sót thôi đã là kỳ tích, không thể hoàn toàn khôi phục cảnh giới ban đầu!”  

 

“Tôi không phủ nhận Dương Thanh đã trả giá rất nhiều, cũng đã lập công rất lớn vì cao thủ Chiêu Châu, nhưng dù sao Võ Minh cũng là tổ chức kết nối cao thủ thế tục đầu tiên và lớn nhất Chiêu Châu, không thể để một kẻ tàn phế đảm nhiệm chức minh chủ chứ?”  

 

“Thế nên tôi đề nghị, hủy chức minh chủ của Dương Thanh!”  

 

Ninh Thiên Hòa thực sự tức giận, khí thế Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ tràn ra từ người ông ta, ông ta căm tức nhìn Trần Dục, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Dục ơi Trần Dục, tôi đã xem thường ông, ông luôn bất mãn với sự sắp xếp của phó hội trưởng Đỗ, bây giờ phó hội trưởng Đỗ không ở Võ Minh nên ông định mượn cơ hội này để bãi bỏ minh chủ chứ gì”.  

 

“Nếu tôi không đoán sai, chẳng những ông muốn bãi bỏ minh chủ mà còn định bãi bỏ nốt phó hội trưởng Đỗ đúng không?”  

 

Trần Dục hơi biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta đã bình thường lại, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Hòa, lạnh lùng nói: “Ninh Thiên Hòa, ông đừng suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ nghĩ Dương Thanh đã trở thành kẻ tàn phế, không có tư cách làm minh chủ tiếp thôi”.  

 

Ông ta nói rồi nhìn về phía một trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ: “Trưởng lão Vạn, tôi nghĩ ông mới là người có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh nhất đấy”.  

 

“Chắc ông cách Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ không xa nữa đúng không?”  

 

Trưởng lão Vạn mỉm cười, không đáp lời Trần Dục mà nhìn về phía Ninh Thiên Hòa, nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nghĩ trưởng lão Trần nói cũng có lý, Dương Thanh đã lập công lớn với Võ Minh, nhưng trận chiến lần này cũng khiến cậu ta bị thương rất nặng, cho dù chữa khỏi, cảnh giới cũng sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cậu ta sẽ trở thành kẻ tàn phế”.  



“Nếu để một kẻ tàn phế chỉ đạo Võ Minh, có lẽ Võ Minh sẽ trở thành trò cười của cả Chiêu Châu, thậm chí bị các thế lực nước ngoài chế giễu”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK