Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
             Giờ phút này, ngay cả Dương Thanh cũng cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người lão già kia.  

             Mã Siêu cắn chặt răng, bước tới trước mặt Dương Thanh, trầm giọng bảo: "Anh Thanh, cứ kệ em đi!"  

             Dương Thanh bình tĩnh nói: "Đã vậy, anh em chúng ta cùng ở lại đi, dù chết cũng phải chết chung một chỗ!"  

             Bảo anh bỏ lại Mã Siêu, một mình chạy trốn, anh không làm được.  

             Mã Siêu cũng vậy, muốn anh ta bỏ lại Dương Thanh, anh ta cũng sẽ không làm được.  

             Nếu đã vậy, cả hai hãy cùng nhau đối mặt với cao thủ trước mắt kia đi.  

             "Các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!"  

             Lão già tóc bạc bỗng cất tiếng, ngay lập tức, một luồng sát khí mãnh liệt bao phủ lên hai người.  

             Dương Thanh cũng không nói gì thêm, lập tức vận hành tầng thứ sáu trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời, ánh đỏ trong mắt anh ngày càng đậm, đột nhiên, từ trên người anh, một hơi thở võ thuật mạnh hơn nữa tràn ra bên ngoài.  

             Huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh đang sôi trào, kích thích từng tế bào cơ thể.  

             Cảm thụ được hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, lão già tóc bạc nhíu mày, lão ta dường như vừa nhận thấy một luồng áp lực từ chàng trai này đè lên mình.  

             Cảnh giới võ thuật của lão ta thừa sức khiến lão ta cảm nhận rõ ràng, hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh đã ngang ngửa với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn mơ hồ chạm tới Siêu Phàm Bát Cảnh.  

             Lão ta vốn chính là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh gian nan cỡ nào, đương nhiên lão ta biết rõ hơn ai hết. Dù Dương Thanh có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng không có khả năng lấy thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh mà phát huy sức mạnh của cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh như thế này.  

             Điều khiến lão ta lo lắng nhất là, có thể Dương Thanh là một thiên tài trẻ tuổi, con cháu của một gia tộc Cổ Võ hàng đầu, nếu điều này là thật, lão ta chỉ còn cách giết sạch tất cả mọi người có mặt ở đây mới mong giấu được bí mật này.  

             Bằng không, một khi để sót nhân chứng nào, bị gia tộc Cổ Võ sau lưng Dương Thanh tra ra được, chính gia tộc lão ta cũng sẽ gặp phải tai họa cực lớn.  

             Nghĩ tới đây, con ngươi lão ta chợt lóe lên một ý muốn giết người cực kì điên cuồng.  

             Lão già tóc bạc hỏi lại lần nữa: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, rời khỏi nơi này ngay lập tức thì tôi sẽ không so đo với cậu".  

             Dương Thanh nghiến răng đáp: "Không bao giờ!"  

             "Chán sống rồi!"  

             Lão già tóc bạc quát lớn một tiếng, thân hình biến mất khỏi vị trí.  

             Chỉ một chớp mắt, Dương Thanh không chút do dự dồn toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm tay phải, đột ngột vung ra, đồng thời hét lên phẫn nộ: "Giết!"  

             "Uỳnh!"  

             Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên, nắm đấm của Dương Thanh va chạm với quyền của lão già tóc bạc kia, phát ra một âm thanh trầm đục, thân thể Dương Thanh lui lại phía sau vài bước mới đứng vững.  

             Lão già tóc bạc vẫn đứng vững tại chỗ, không hề dao động nửa bước, nhưng từ sắc mặt nặng nề của lão ta có thể đoán được lúc này lão ta khiếp sợ nhường nào.  

             Lão già tóc bạc khiếp sợ tột cùng, bởi lão ta có thể cảm nhận được, một đòn vừa rồi của Dương Thanh mang lực công kích ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.  

             Mặc dù mức độ đó chỉ ngang một đòn của cao thủ mới bước vào cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh nhưng cũng đã đủ để lão ta chấn kinh hãi hùng.  

             Siêu Phàm Thất Cảnh là một bậc cửa rất khó vượt qua, vô số cao thủ hàng đầu mất cả đời tu hành cũng không bước qua được để tiến vào Siêu Phàm Bát Cảnh.  

             Dù nhiều thủ đoạn đến đâu cũng không có khả năng lấy thực lực dưới Siêu Phàm Bát Cảnh để phát huy ra sức mạnh của Siêu Phàm Bát Cảnh như thế được.  

             Vậy mà Dương Thanh lại đã làm được rồi.  

             "Anh Thanh!"  

             Thấy Dương Thanh bị đánh lùi, Mã Siêu lập tức biến sắc, vội bước tới trước mặt Dương Thanh, lo lắng khẩn trương hỏi thăm.  

             Dương Thanh khẽ lắc đầu, cánh tay vừa đánh ra một quyền kia vẫn còn đang run nhẹ, một chiêu đó gần như đã là đòn mạnh nhất của anh rồi.  

             Có điều, lần này anh thật thất vọng, vì một chiêu dồn hết sức mà vẫn không thể khiến lão già tóc bạc lùi lại nửa bước.  

             Anh biết, lấy thực lực hiện tại của anh, dù có liều mạng cũng không thể đẩy lùi lão ta được.  

             Lão già tóc bạc nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, ý muốn giết người trong đáy mắt càng lúc càng đậm, lão ta hiểu rằng, hôm nay mình nhất định phải giết chết Dương Thanh, bằng không, sau này bản thân và gia tộc đều sẽ gặp phải hiểm họa cực lớn.  

             Loại cao thủ có thiên phú võ thuật khác thường như Dương Thanh nhất định phải có lai lịch cực lớn.  

             Đối địch với người như thế, hoặc là giết chết đối phương, hoặc tuyệt đối không nên động tới đối phương.  

             Hôm nay, nếu lão ta đã trót động tới đối phương, vậy thì đã không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể giết sạch tất cả mọi người có mặt ở đây.  

             "Trước khi giết tôi, tốt nhất ông nên nghĩ kĩ, một khi tôi chết thì ông và gia tộc ông sẽ gặp phải hiểm họa khủng khiếp cỡ nào".  

             "Đừng tưởng rằng giết sạch những người có mặt ở đây thì có thể chôn vùi mọi hành vi tội ác của ông".  

             "Tôi đã lưu lại chứng cứ ở nơi này, một khi tôi bị ông giết, ông nhất định sẽ bị bại lộ".  

             Dương Thanh nhìn thẳng vào lão già tóc bạc kia, nói.  

             Nếu đối phương đã hoài nghi anh có lai lịch hơn người, vậy thì mình cứ tỏ ra là người có lai lịch cực lớn cho lão ta xem.  

             Quả nhiên, lão già tóc bạc vốn đang định giết sạch đám người ở đây, nhưng nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt lão ta lại xuất hiện vài tia do dự.  

             Từng giây từng phút trôi đi, đài sắc phong rộng thênh thang của Hoàng tộc họ Phùng vẫn chìm vào tĩnh lặng, không ai dám thở mạnh một tiếng.  

             Phùng Hoàng ngồi trên ngai vàng, trước sau vẫn không có ý định nhúng tay vào vụ việc, chỉ bình tĩnh quan sát tình hình.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK