Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lão già áo xám hừ lạnh: “Chỉ là sâu kiến của giới thế tục, đừng nói là đánh, cho dù tôi giết các người, ai làm gì được tôi? Cho cô mười giây cuối cùng để suy nghĩ, nếu vẫn không nói cho tôi biết đan dược này có phải do cô luyện chế không, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết hết mọi người ở đây đâu!”  

 

Trong lúc nhất thời, áp lực khổng lồ bao trùm cả dinh thự Vân Phong.  

 

Đám người trong phòng khách đều cảm nhận được áp lực khổng lồ, không sao thở nổi.  

 

Bé Tĩnh An cũng òa khóc, cho dù Ngải Lâm dỗ kiểu gì cũng không nín.  

 

Phùng Tiểu Uyển vô cùng lo lắng, cô ta biết rõ nếu chuyện cô ta là luyện đan sư lộ ra thì sẽ mang lại phiền phức lớn đến mức nào, nhưng nếu không nói, liệu lão già áo xám có giết hết mọi người không?  

 

“Hết giờ rồi, cô nghĩ kỹ chưa?”  

 

Mười giây ngắn ngủi nhanh chóng trôi đi, lão già áo xám chợt nói.  

 

Lão ta nói rồi bỗng nhìn về phía bé Tĩnh An.  

 

Ngải Lâm lập tức căng thẳng ôm chặt lấy bé Tĩnh An.  

 

“Nếu cô không nói cho tôi, tôi sẽ ra tay với thằng nhóc này trước”.  

 

Lão già áo xám chợt nói.  

 

Sau khi dứt lời, lão ta đã xuất hiện bên cạnh Ngải Lâm, Ngải Lâm chỉ thấy tay mình bỗng mất sức, ngay sau đó, bé Tĩnh An trong lòng cô ấy đã xuất hiện trên tay lão già áo xám.  

 

“Con ơi!”  

 

Ngải Lâm lập tức hô lên đau đớn, bật khóc: “Mau trả con cho tôi!”

 

Hành động của lão già áo xám khiến mọi người vô cùng tức giận.  

 

“Ngừng tay!”  

 

Tống Tả giận dữ nghiến răng nghiến lợi: “Dù gì ông cũng là cao thủ đến từ giới Cổ Võ, thế mà lại định ra tay với một đứa bé, không thấy quá đáng à?”  

 

Lão già áo xám không hề nhận ra hành động của mình trơ trẽn đến mức nào.  

 

Lão ta cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Tống Tả: “Tôi chỉ thấy thằng nhóc này rất đáng yêu thôi, sao ông lại bảo tôi ra tay với nó?”  

 

“Nhưng nếu ông đã nói thế mà tôi không làm gì thằng nhóc này thì cũng không thích hợp lắm nhỉ?”  

 

Lão ta nói rồi nắm cổ áo bé Tĩnh An, xách bé Tĩnh An lên.  

 

“Oe...”  

 

Bé Tĩnh An òa khóc.  

 

Ngải Lâm quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Con à! Con của tôi! Mau trả con cho tôi, xin ông trả con cho tôi đi mà!”  

 

Lão già áo xám vẫn không nhúc nhích, cười ha hả: “Các người nói xem, nếu tôi ném thằng nhóc từ độ cao này thì sẽ xảy ra chuyện gì?”  

 

Lão ta như ác ma đang xách bé Tĩnh An bằng một tay, lời lão ta nói khiến người ta sởn tóc gáy.  

 

“Tôi nói!”  

 

Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển không nhịn được nữa, nói lớn.  

 

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía cô ta.  

 

Lão già áo xám cũng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, cười híp mắt: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK