“Cậu chán sống rồi!”
Sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ lập tức tức giận quát, xông tới chỗ Dương Thanh đầu tiên.
Dương Thanh đứng im, không hề nhúc nhích, giờ anh đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, từng giết cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ không là gì trong mắt anh.
Tài xế lái chiếc Unimog hào hứng nhìn xung đột đang diễn ra, cười nói: “Hay cậu ta sợ ngu người luôn rồi nhỉ, còn không biết...”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã im bặt, bởi vì chuyện xảy ra sau đó khiến hắn suýt ngoác mồm kinh ngạc.
“Rầm!”
Đòn tấn công của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ còn chưa giáng xuống, người ông ta đã bay ra xa như diều đứt dây.
Ông ta chưa rơi xuống đất thì đã bỏ mạng!
Quan trọng là Dương Thanh vẫn đứng chắp tay sau lưng, người khác không hề thấy anh ra tay thế nào, chỉ thấy sát thủ đang định giết Dương Thanh bay ra xa.
Tài xế lái Unimog mở to mắt như gặp ma, kinh ngạc nói: “Sao có thể? Cậu ta giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ với một đòn á?”
Ba sát thủ còn lại cũng sững sờ, rõ ràng họ cũng không biết sức chiến đấu thực sự của Dương Thanh.
Thế nên hồi nãy, khi sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia ra tay với Dương Thanh, họ cũng không định hợp sức với nhau, vì họ nghĩ điều đó không cần thiết.
“Không hổ là thanh niên bị hiệp hội võ thuật nước Dương để mắt tới, đúng là không đơn giản”.
Sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ dẫn đầu híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Ông ta nói luôn: “Thực lực của cậu ta rất mạnh, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, chúng ta không cần giữ thực lực nữa, cùng ra tay giết cậu ta đi!”
“Được!”
Hai sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia đáp.
Trong lúc nhất thời, khí thế của ba sát thủ bùng nổ.
Khí thế khủng khiếp đó lan ra khắp xung quanh.
Ngay cả tài xế lái Unimog đang ngồi trong xe cũng cảm nhận được áp lực khiến người ta nghẹt thở, hắn há hốc miệng, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.