Người đến không phải ai khác, mà chính là tông chủ Thiên Hải Tông, Võ Xương!
Lúc này, vẻ mặt Võ Xương vô cùng tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, đầy sát ý.
Ngay khi Ngô Hùng Bá và Võ Xương va chạm nhau thì đều cùng lùi về sau mười mấy mét.
Vẻ mặt Ngô Hùng Bá đầy vẻ nghiêm trọng mà trước nay chưa từng có, cười lạnh: “Đại trưởng lão Thiên Hải Tông ông chạy đến phủ Thành Chủ tôi diễu võ dương oai, tôi còn không thể ra tay hay sao?”
“Võ Xương, ông thân là tông chủ Thiên Hải Tông, không quản thúc trưởng lão Thiên Hải Tông mà lại chủ động đến phủ Thành Chủ tôi, ra tay với tôi, đây là dĩ hạ phạm thượng, là tội chết!”
Ánh mắt Võ Xương tức giận nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, rống lớn nói: “Ông thì là cái thá gì mà có tư cách định tội tôi chứ?”
Ông ta vừa dứt lời, một luồng hơi thở kinh người bỗng xuất hiện từ trên người ông ta.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất xung quanh ông ta lập tức nứt ra, từng vết nứt rộng chừng cánh tay chạy dọc khắp bốn phương tám hướng.
“Rầm rầm!
Chỉ thấy từng tòa nhà ở phủ Thành Chủ liên tục sụp đổ.
Thế nhưng Võ Xương vẫn không có ý định dừng tay, khí thế tàn hủy diệt trên người ông ta vẫn đang bùng nổ.
Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, rống lớn: “Võ Xương, ông dám!”
“Hừ!”
Võ Xương lạnh giọng nói: “Ông dám ra tay giết đại trưởng lão Thiên Hải Tông tôi, thì phải nghĩ đến hậu quả”.
“Nếu đã vậy thì đừng trách tôi khách khí!”
Ngô Hùng Bá nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế càng mạnh hơn bùng nổ từ trong thân thể ông ta.
“Phù!”
Thân thể ông ta biến thành tàn ảnh, chớp mắt đã biến mất.
Gần như chỉ trong chốc lát, ông ta đã xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Thương.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương lập tức thay đổi, rống lớn: “Tông chủ, cứu tôi!”
Ngô Hùng Bá chỉ nhấc một chân giẫm vào đầu Hạ Hầu Thương, chỉ cần ông ta dùng lực thì Hạ Hầu Thương sẽ lập tức chết không chỗ chôn.
Võ Xương cố nhịn cơn giận, thu hồi khí thế vừa nãy, lúc này các tòa nhà khác trong phủ Thành Chủ mới được giữ yên.
Ông ta nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nói: “Chúng ta uy hiếp lẫn nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu đã trở mặt vậy thì trực tiếp đánh một trận là được”.
Ngô Hùng Bá tức giận nói: “Ông phá hủy nhiều tòa nhà ở phủ Thành Chủ tôi như vậy, mà chỉ tính vậy thôi sao?”
Nói rồi, ông ta dùng thêm sức dưới chân,
“A…”
Hạ Hầu Thương kêu la thảm thiết, vẻ mặt đau khổ nói: “Tông chủ, cứu tôi!”
Đầu ông ta đã đè xuống dưới mặt đất, chỉ cần Ngô Hùng Bá muốn thì bất kỳ khi nào cũng có thể giẫm nát đầu ông ta.
Nỗi sợ khi đối mặt với cái chết khiến Hạ Hầu Thương hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của bản thân, vẻ mặt đau khổ cầu xin nói: “Thành chủ Ngô, cầu xin ông nâng cao chân mình, tha cho tôi một con đường sống”.
Võ Xương tức đến run người, ông ta đích thân đến phủ Thành Chủ để cứu Hạ Hầu Thương, nhưng không ngờ Hạ Hầu Thương lại không có cốt khí như vậy, lại còn ở trước mặt ông ta cầu xin Ngô Hùng Bá.
Võ Xương nghiến răng nói: “Nếu ông giết ông ta, tôi sẽ hủy diệt phủ Thành Chủ ông trước!”
Tuy Ngô Hùng Bá rất muốn giết Hạ Hầu Thương, nhưng cũng hiểu rõ, nếu bản thân thật sự ra tay thì Võ Xương sẽ hủy diệt toàn bộ phủ Thành Chủ này.
Cao thủ đến được cấp bậc như bọn họ, giơ tay nâng chân cũng đều có thể bộc phát năng lượng hủy thiên diệt địa.
Võ Xương có thể tiêu diệt phủ Thành Chủ, thì ông ta cũng có thể tiêu diệt Thiên Hải Tông.
“Hừ!”
Ngô Hùng bá lạnh lùng liếc nhìn Võ Xương, lập tức vươn người lên cao, cả người bay lên trên không.