Nghe thấy Ninh Thiên Hòa nói thế, trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng như sực tỉnh giấc mộng, đúng như Ninh Thiên Hòa nói, nếu ông ta chết, chắc chắn Vạn Tề và Trần Dục sẽ không tha cho họ.
Có thể nhận thấy điều đó từ thái độ của Vạn Tề và Trần Dục hôm nay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng cũng trở nên kiên định, họ nhìn nhau rồi bước lên trước, tạo thành thế tam giác với Mã Siêu, bao vây Trần Dục.
Trần Dục lập tức nổi giận: “Khốn kiếp! Các người định làm gì?”
Trưởng lão Ngụy lạnh lùng nói: “Trần Dục, muốn đánh thì đánh đi, đừng nói nhảm nữa!”
Trưởng lão Hồng cũng chẳng muốn nói nhảm, hơi nhích chân, lao về phía Trần Dục.
Nhìn thấy trưởng lão Hồng lao về phía Trần Dục, trưởng lão Ngụy không dám giữ sức, cũng xông về phía Trần Dục, giờ họ đã cùng một phe.
Đến giờ Trần Dục mới nhận ra, trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng dám ra tay với ông ta thật.
“Giết!”
Trong mắt Mã Siêu lóe lên sát khí, anh ta quát lớn, cũng lao về phía Trần Dục.
Anh em nhà họ Tống chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ, cho dù hợp sức thì cũng chỉ miễn cưỡng phát huy được thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh trung kỳ thôi, không có cả tư cách tham gia chiến đấu, đành lo lắng nhìn Mã Siêu.
Trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, Mã Siêu cũng phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhờ sức mạnh của Thị Huyết Châu.
Trần Dục cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, bị ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ cùng tấn công, ông ta biến sắc, chỉ có thể dốc hết sức để ngăn cản.
“Rầm rầm rầm!”
Đòn tấn công mạnh mẽ của ba người liên tục giáng lên người Trần Dục, trước ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, ông ta hoàn toàn không có sức đánh trả, liên tục bị đánh trúng, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, ông ta đã bị thương nặng.
Phía bên kia, Vạn Tề và Ninh Thiên Hòa đang đứng đối diện nhau, trên mặt Vạn Tề tràn ngập vẻ tức giận.
Ông ta cứ tưởng mình sẽ dễ dàng đạt được vị trí minh chủ nhờ sự giúp đỡ của Trần Dục, nào ngờ trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng lại về phe Ninh Thiên Hòa, còn Mã Siêu cũng phát huy sức mạnh vượt xa thực lực ban đầu, hai bên vừa khai chiến, Trần Dục đã bị thương nặng.
Ninh Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào Vạn Tề: “Vạn Tề, Võ Minh vừa được thành lập, đang cần cao thủ nhất, chúng ta đều là cao thủ Chiêu Châu, là đồng bào chứ không phải kẻ địch, chỉ cần ông từ bỏ việc tranh giành chức minh chủ, chắc chắn phó hội trưởng Đỗ sẽ không trách ông”.
Ninh Thiên Hòa có thể cảm nhận được, thực lực của Vạn Tề cao hơn ông ta, tuy Trần Dục đã mất hẳn sức chiến đấu nhưng Vạn Tề quá mạnh, có thể đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ bất cứ lúc nào.
Một khi ép Vạn Tề, chỉ cần Vạn Tề đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, cho dù ông ta hợp sức với trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng thì cũng không phải đối thủ của Vạn Tề.
Thế nên tình cảnh của họ bây giờ cũng không ổn cho lắm.
Cho dù muốn ra tay với Vạn Tề thật thì cũng phải chờ Đỗ Trọng về.
Bây giờ Dương Thanh đã hôn mê vì bị thương nặng, Đỗ Trọng cũng đã đi tìm gia tộc Cổ Võ để tìm Hồi Hồn Đan, một khi Vạn Tề đột phá, không ai trong Võ Minh làm gì được ông ta.