Chương 789: Đi nhầm phòng
Hôm nay có rất nhiều gia tộc tham gia giải cứu Tần Thanh Tâm, chứng kiến Dương Thanh tiện tay đánh giết hai cao thủ cực mạnh kia, tất cả đều chết sững.
Vũ Văn Cao Dương nghĩ tới Dương Thanh vốn là người của gia tộc Vũ Văn lại cảm thấy đau thương.
Nhưng ông ta cũng không hối hận đã đuổi hai mẹ con anh ra khỏi Yến Đô.
Ông ta làm vậy cũng vì bảo vệ họ.
Diệp Mạn vẫn luôn lo lắng cho Dương Thanh trố mắt nhìn.
Tuy bà ta từng chứng kiến thực lực của Dương Thanh nhưng không ngờ anh có thể mạnh tới mức này.
Thực lực của hai cao thủ áo vải kia mạnh hơn toàn bộ người của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Nhưng ở trước mặt Dương Thanh, hai người kia lại không chịu nổi một đòn, chưa chạm được tới quần áo của anh đã bị lấy mạng.
“Anh Thanh yên tâm, chị dâu chỉ bị dọa sợ nên mới ngất đi thôi”.
Thấy Dương Thanh lo âu nhìn Tần Thanh Tâm, Mã Siêu vội vàng bước tới an ủi.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Về đi!”
Tần Thanh Tâm quả thực không sao, quá sợ hãi nên mới ngất xỉu.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Dương Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh, lập tức òa khóc nhào vào lòng anh.
Dương Thanh lẳng lặng ôm vợ mình, sát khí trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Lần này suýt chút nữa cô đã bị anh liên lụy, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hoảng sợ.
Anh có thể chắc chắn nhà họ Tiết đứng sau toàn bộ.
Nếu không, nhà họ Lê chắc chắn sẽ không dám làm vậy.
Khi màn đêm buông xuống, Mã Siêu gọi điện tới.
“Anh Thanh, không tìm thấy người nhà họ Tiết!”
Mã Siêu trầm giọng báo cáo.
Dương Thanh đã đoán trước được kết quả này. Yến Đô rất rộng lớn, dù anh có thể huy động được nhiều thế lực, nhà họ Tiết vẫn có thể dễ dàng lẩn trốn ở Yến Đô.
“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh lạnh nhạt đáp.
Ba ngày sau đó, Yến Đô đều bị lục tung lên.
Mấy gia tộc hàng đầu âm thầm tìm kiếm người nhà họ Tiết nhưng vẫn không có kết quả.
Trong một tòa biệt thự cao cấp nào đó ở ngoại ô Yến Đô.
Tiết Nguyên Bá chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nơm nớp lo sợ.
Ông ta bị vây ở đây suốt ba ngày, bây giờ không có cách nào rời khỏi Yến Đô.
Thám tử của gia tộc ở Yến Đô báo tin, hầu như toàn bộ Yến Đô đều đang tìm kiếm người nhà họ Tiết.
Tiết Nguyên Bá cảm thấy vô cùng nhục nhã. Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, đứa con được Tiết Vương yêu quý nhất, có khả năng thừa kế vị trí chủ Vương tộc nhất.
Vậy mà ông ta lại bị vây hãm ở Yến Đô.
“Chết tiệt!”
Tiết Nguyên Bá nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, sao mày dám ra tay với nhà họ Tiết? Không biết chữ chết viết thế nào à?”
Ông ta mới nhận được tin sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yến đô bị tổn thất nghiêm trọng, nơi bị niêm phong, nơi bị đóng cửa hoặc người quản lý cuỗm tiền bỏ trốn.
“Mày đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì đừng trách tao!”
Hai mắt Tiết Nguyên Bá lóe sáng, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tôi muốn tập đoàn Nhạn Thanh đóng cửa trong vòng ba ngày!”
Trong phòng chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh đang đọc tài liệu xếp la liệt trên mặt bàn.
Vừa thấy đến giờ tan làm, Lạc Bân đã hốt hoảng chạy vào.
“Chủ tịch, dự án Thành Cửu Châu xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Bân lo lắng kêu lên.
“Từ từ nói!”
Dương Thanh bình tĩnh lên tiếng.
Đến cả sản nghiệp nhà họ Tiết anh cũng dám động vào, còn gì khiến anh sợ được nữa?
“Công ty cung ứng vật liệu đột nhiên đơn phương hủy bỏ hợp đồng”.
Lạc Bân đỏ mắt nói: “Tôi đã dùng toàn bộ quan hệ cũng không tìm được công ty nào chịu cung cấp vật liệu cho dự án này”.
Nghe vậy, Dương Thanh đã biết chuyện gì xảy ra.
Với địa vị hiện giờ của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô, công ty cung ứng nào dám đơn phương hủy hợp đồng?
Rõ ràng là nhà họ Tiết đang giở trò quỷ.
“Bọn họ làm vậy không sợ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng khổng lồ sao?”, Dương Thanh hỏi.
Lạc Bân lắc đầu: “Bọn họ đang muốn làm trái hợp đồng. Muốn kiện thì cũng mất vài tháng. Nhưng dự án chậm trễ mấy tháng này sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho chúng ta”.
“Dù cuối cùng bọn họ chịu bồi thường nhưng khoản tiền bồi thường không thể đủ để bù đắp tổn thất”.
“Bây giờ vẫn chưa quá trễ. Tôi cũng hết cách mới phải tìm tới cậu”.
Dương Thanh cau mày.
Công ty cung ứng vật liệu cho tập đoàn Nhạn Thanh là công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, là công ty vật liệu xây dựng lớn nhất Yến Đô.
Có nghĩ là tập đoàn Nhạn Thanh muốn có vật liệu bắt buộc phải lấy từ chỗ họ.
Đến nơi khác cũng có thể tìm được vật liệu nhưng lại cách Yến Đô rất xa, dự toán của dự án Thành Cửu Châu sẽ bị đội lên rất cao.
Vậy nên muốn tiếp tục xây dựng Thành Cửu Châu ở Yến Đô thì nhất định phải hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.
“Vậy thì chúng ta thu mua luôn công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đi!”, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Lạc Bân giật mình kinh hãi, cười khổ nói: “Chủ tịch, giá trị của công ty Chấn Long không hề thua kém Nhạn Thanh, thậm chí còn cao hơn”.
“Chưa nói đến việc chúng ta có thể bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để thu mua hay không, công ty Chấn long đã từ chối hợp tác với chúng ta sao có thể đồng ý cho chúng ta thu mua?”
Dương Thanh lạnh lùng đáp: “Chuyện này cứ để tôi xử lý!”
Tuy Lạc Bân biết rõ năng lực của anh nhưng lần này vẫn thấy rất lo lắng.
Trong màn đêm, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi đỗ lại trước cổng Ngự Thủy Uyển.
Đây là trung tâm spa cao cấp nhất Yến Đô, bên trong chỉ toàn phòng đơn cao cấp. Rất nhiều người có địa vị cao đều tới đây.
Cùng lúc đó trên tầng cao nhất của Ngự Thủy Uyển.
Trong một phòng riêng xa hoa, một người trung niên đang ngâm mình trong nước ấm, còn có hai cô gái tóc vàng trần truồng ngồi cạnh, một người chà lưng một người massage chân cho ông ta.
“Chủ tịch Kim thực sự muốn hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh sao?”
Một người trung niên đang nằm trên giường massage cạnh hồ bỗng nhìn sang người đang ngâm mình trong hồ.
“Không phải tôi muốn, mà là có người hứa hẹn cho tôi nhiều lợi ích hơn. Tôi không thể không từ bỏ tập đoàn Nhạn Thanh!”
Chủ tịch Kim cười đáp.
Lạc Bân lắc đầu: “Bọn họ đang muốn làm trái hợp đồng. Muốn kiện thì cũng mất vài tháng. Nhưng dự án chậm trễ mấy tháng này sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho chúng ta”.
“Dù cuối cùng bọn họ chịu bồi thường nhưng khoản tiền bồi thường không thể đủ để bù đắp tổn thất”.
“Bây giờ vẫn chưa quá trễ. Tôi cũng hết cách mới phải tìm tới cậu”.
Dương Thanh cau mày.
Công ty cung ứng vật liệu cho tập đoàn Nhạn Thanh là công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, là công ty vật liệu xây dựng lớn nhất Yến Đô.
Có nghĩ là tập đoàn Nhạn Thanh muốn có vật liệu bắt buộc phải lấy từ chỗ họ.
Đến nơi khác cũng có thể tìm được vật liệu nhưng lại cách Yến Đô rất xa, dự toán của dự án Thành Cửu Châu sẽ bị đội lên rất cao.
Vậy nên muốn tiếp tục xây dựng Thành Cửu Châu ở Yến Đô thì nhất định phải hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.
“Vậy thì chúng ta thu mua luôn công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đi!”, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Lạc Bân giật mình kinh hãi, cười khổ nói: “Chủ tịch, giá trị của công ty Chấn Long không hề thua kém Nhạn Thanh, thậm chí còn cao hơn”.
“Chưa nói đến việc chúng ta có thể bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để thu mua hay không, công ty Chấn long đã từ chối hợp tác với chúng ta sao có thể đồng ý cho chúng ta thu mua?”
Dương Thanh lạnh lùng đáp: “Chuyện này cứ để tôi xử lý!”
Tuy Lạc Bân biết rõ năng lực của anh nhưng lần này vẫn thấy rất lo lắng.
Trong màn đêm, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi đỗ lại trước cổng Ngự Thủy Uyển.
Đây là trung tâm spa cao cấp nhất Yến Đô, bên trong chỉ toàn phòng đơn cao cấp. Rất nhiều người có địa vị cao đều tới đây.
Cùng lúc đó trên tầng cao nhất của Ngự Thủy Uyển.
Trong một phòng riêng xa hoa, một người trung niên đang ngâm mình trong nước ấm, còn có hai cô gái tóc vàng trần truồng ngồi cạnh, một người chà lưng một người massage chân cho ông ta.
“Chủ tịch Kim thực sự muốn hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh sao?”
Một người trung niên đang nằm trên giường massage cạnh hồ bỗng nhìn sang người đang ngâm mình trong hồ.
“Không phải tôi muốn, mà là có người hứa hẹn cho tôi nhiều lợi ích hơn. Tôi không thể không từ bỏ tập đoàn Nhạn Thanh!”
Chủ tịch Kim cười đáp.
“Ồ? Xem ra lợi ích này rất béo bở, nếu không sao chủ tịch Kim lại không tiếc đắc tội tập đoàn Nhạn Thanh, đơn phương hủy hợp đồng với họ”.
Người trung nên nằm trên giường cười nói.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người thanh niên bước vào: “Các cô ra ngoài hết đi!”
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Mấy cô gái massage nước ngoài tưởng Dương Thanh quen biết chủ tịch Kim bèn đứng dậy rời đi.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại chủ tịch Kim, người trung niên nằm trên giường massage và Dương Thanh.
“Này chàng trai, cậu vào nhầm phòng rồi à?”
Người trung niên trên giường bỗng nhiên lên tiếng.
----------------------------