Ở lối vào Mục phủ.
Mục Xung dẫn mấy cao thủ đỉnh cao của Mục phủ ra ngoài.
“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần!”
Mục Xung chắp tay, nói với phía trước.
Điều khiến ông ta kinh ngạc chính là sau khi ra ngoài, họ cũng không cảm nhận được hơi thở của đám người Tống Nghị.
Sau khi Mục Xung nói xong, khoảng một phút sau vẫn không có ai xuất hiện.
Mục Xung lập tức nhíu mày, lại cao giọng nói: “Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần, tôi có chuyện quan trọng cần nói với thiếu thành chủ Tống”.
Lần này, vẫn không có bất cứ ai đáp lại.
Mục Xung lập tức sầm mặt, nhìn về phía ông Tề bên cạnh: “Hay người của Tống Thành đã đi rồi?”
Ông Tề cũng có vẻ ngờ vực, thoáng suy tư rồi lắc đầu: “Không thể nào! Người của Tống Thành không thể đi nhanh như thế”.
Mục Xung nói với vẻ không vui: “Vậy tại sao không có ai xuất hiện đây?”
Ông Tề nói với vẻ cay đắng: “Tôi cũng không biết”.
“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời Tống thiếu thành chủ ra đây một lần!”
Mục Xung nhìn quanh, lại nói lớn.
Nhưng vẫn không ai đáp lời, chỉ có tiếng chim líu ríu trên cây cổ thụ chọc trời ở bên cạnh.
Mục Xung tức giận nghiến răng: “Khốn kiếp thật, rốt cuộc họ đang ở đâu chứ?”
“Rầm!”
Mục Xung vừa dứt lời, một nhánh cây đầy lá bỗng bay về phía ông ta, nhánh cây to cỡ cổ tay đó đánh thẳng vào ngực Mục Xung, Mục Xung bị hất bay.
“Ai đấy?”
Ông Tề và cao thủ của Mục phủ lập tức biến sắc, thi nhau chắn trước Mục Xung.
Mục Xung bò dậy, khóe miệng vẫn còn vết máu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Rốt cuộc là ai vừa đánh lén? Cút ra đây cho tôi!”
“Ha ha, mạnh miệng thật”.
Đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên.
Đám người Mục Xung thi nhau nhìn về phía đó, chỉ thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống đang chắp tay bước đến, phía sau lưng hắn là hai cao thủ với khí thế đáng sợ.
Thanh niên này không phải ai khác, chính là Tống Nghị - thiếu thành chủ Tống Thành.
“Cậu là ai?”
Sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của hai cao thủ đứng sau Tống Nghị, Mục Xung tức giận nói.
Tống Nghị cười ha hả, nhìn Mục Xung: “Ông vừa tìm tôi xong, bây giờ lại không biết tôi là ai. Tôi bỗng hiểu tại sao Mục thành chủ không giao vị trí thiếu thành chủ của Mục phủ cho ông, bởi vì ông là đồ vô dụng”.