Cùng lúc đó, trong biệt thự của Lục Tinh Tuyết, Dương Thanh đang đứng bên cửa sổ trong phòng, ngẩn người nhìn ra ngoài.
Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều điều, cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của bản thân.
Hiện giờ, gia tộc có thực lực mạnh nhất Ninh Châu là nhà họ Lý và nhà họ Trương, người mạnh nhất trong hai gia tộc đó có thực lực ở tầm Vương Cảnh hậu kỳ.
Tuy nhiên, loại cấp bậc này mà muốn giết Dương Thanh thì chỉ có nước bị giết ngược lại mà thôi.
Nói cách khác, thực lực của anh tối thiểu là ở Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí Thần Cảnh cũng có khả năng.
Theo như Dương Thanh được biết, tính trên toàn bộ Chiêu Châu thì những ai có thể bước vào Thần Cảnh đều chỉ có thể là cao thủ của các gia tộc và thế lực đứng đầu.
Anh còn biết được rằng, gần như không có người nào còn trẻ mà đã có thực lực Thần Cảnh như mình.
"Rốt cuộc mình là ai?"
Dương Thanh lẩm bẩm.
Nhìn cây tùng ngoài cửa sổ, trên đó có hai con sóc nhỏ đang vui vẻ chơi đùa với nhau, chẳng mấy chốc đã chạy mất bóng.
Thời tiết hôm nay khá xấu, bầu trời giăng đầy mây đen, có vẻ sắp có mưa to.
"Anh ơi!"
Giọng của Lục Tinh Tuyết bất chợt vang lên ở cửa phòng.
Sau khi được cho phép, cô ta nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Trên tay còn cầm một tách trà nóng, đưa cho Dương Thanh.
"Cảm ơn!"
Dương Thanh nói.
"Vẫn đang cố nhớ mình là ai sao?"
Lục Tinh Tuyết đứng song song với Dương Thanh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh gật đầu: "Gần đây tôi hay nằm mơ, trong mơ luôn nghe thấy có ai gọi mình là bố, thân thiết lắm, giống như cô bé trong mơ ấy thật sự là con gái của tôi vậy".
Nét mặt cứng đờ, Lục Tinh Tuyết quay đầu nhìn Dương Thanh, không hiểu sao cô ta rất muốn khóc khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc ấy.
"Có lẽ anh có con gái thật!"
Thật lâu sau, Lục Tinh Tuyết mới lên tiếng, miễn cưỡng cười.
Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết mình đã phải lòng Dương Thanh từ lúc nào. Trong nửa tháng ngắn ngủi, Lục Tinh Tuyết rất chắc chắn mình đã yêu người đàn ông bị mất trí nhớ này.
Phải chăng vào cái ngày bị Lý Tấn cản đường, cô ta đã bị khí thế và lòng dũng cảm khi áp đảo người nhà họ Lý của chàng trai này hấp dẫn?
Cũng có lẽ là do bị bố và ông nội cố ý thúc đẩy tình cảm nên mới vậy.
Mà cũng có thể là ngày nào bên tai cũng nghe Mục Thiên Thiên nói rằng bản thân và Dương Thanh rất xứng đôi.
Nói chung thì Lục Tinh Tuyết đã hiểu tâm ý của mình, giờ chỉ còn việc bày tỏ nó ra.
"Tinh Tuyết, tôi có linh cảm không lâu nữa sẽ khôi phục trí nhớ".
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Thật ra, anh biết Lục Tinh Tuyết có tình cảm với mình.
Anh cũng thừa nhận mình không hề ghét cô ta, thậm chí còn có ấn tượng tốt, nhưng lý trí lại nói rằng tuyệt đối không thể có bất kỳ tình cảm nào với Lục Tinh Tuyết khi chưa nhớ lại mọi chuyện và xác nhận mình đã kết hôn rồi hay chưa.
Nếu ngày khôi phục trí nhớ đến và chắc chắn mình chưa kết hôn, có thể Dương Thanh sẽ chủ động theo đuổi Lục Tinh Tuyết.
Mặc dù chỉ sống chung với nhau trong nửa tháng ngắn ngủi nhưng anh đã hiểu hết con người của cô gái tốt bụng này, ai cưới được sẽ vô cùng hạnh phúc.
Nghe Dương Thanh nói mình sắp khôi phục trí nhớ, tâm trạng Lục Tinh Tuyết càng chùng xuống.
"Sau khi nhớ lại, anh sẽ rời khỏi đây sao?"
Giọng cô ta gần như run rẩy khi hỏi câu này.
Nội tâm Lục Tinh Tuyết hết sức mâu thuẫn, vừa muốn Dương Thanh khôi phục trí nhớ lại vừa không muốn.
Anh gật đầu: "Ở nhờ lâu như vậy làm tôi áy náy lắm, nếu đã nhớ lại thì còn lý do gì để tiếp tục ở lại chứ?"
"Nếu như, tôi nói nếu như..."
Giọng của Lục Tinh Tuyết run thấy rõ, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh, không mảy may trốn tránh: "Nếu như anh chưa yêu ai, có thể ở lại vì tôi không?"
Anh giật mình, tuy biết tình cảm mà Lục Tinh Tuyết dành cho mình nhưng không ngờ cô ta lại thẳng thắn như vậy.
Trong lúc nhất thời, Dương Thanh có chút do dự.
Anh hiểu câu trả lời của mình sẽ là một hứa hẹn.
Mặc dù bản thân đã quyết định chỉ cần biết mình chưa kết hôn sẽ chấp nhận Lục Tinh Tuyết, nhưng nếu nói ra vào bây giờ sẽ cho thấy trong lòng anh có người con gái này mất.
Rồi đến khi khôi phục trí nhớ, anh đã kết hôn thật thì sao Lục Tinh Tuyết có thể buông tay tình yêu sâu nặng này được?
"Xin lỗi!"
Thật lâu sau, trong ánh nhìn đầy mong mỏi của Lục Tinh Tuyết, Dương Thanh lắc đầu, chỉ nói ra hai chữ lại khiến cho cô ta chết điếng.
Nước mắt lặng lẽ ứa ra, rơi đầy mặt.
"Thì ra là do tôi tự suy diễn, làm phiền rồi!"
Nói xong, Lục Tinh Tuyết không kìm nén được nữa, xoay người chạy ra khỏi phòng của Dương Thanh.
"Ôi..."
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Anh thở dài, tâm trạng nặng nề.
"Này, anh đã làm gì chị họ tôi thế?"
Lục Tinh Tuyết vừa rời khỏi không lâu thì Mục Thiên Thiên nổi giận đùng đùng chạy vào chất vấn.
Dương Thanh đã đoán được cô ta sẽ ra mặt vì Lục Tinh Tuyết, cũng đã nghĩ sẵn nên giải thích thế nào.
"Tôi không làm gì cô ấy cả, chỉ nói cho cô ấy có lẽ không lâu nữa tôi sẽ đi thôi".
Anh bình tĩnh đáp.
"Gì cơ? Anh sắp đi rồi? Anh nhớ lại rồi à?"
Mục Thiên Thiên sửng sốt.
Dương Thanh lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa, nhưng tôi có cảm giác không còn lâu nữa".
Nghe anh nói vậy, Mục Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, khuyên nhủ: "Anh này, anh cũng biết chị họ tôi thích anh mà, từ trước đến giờ chị ấy chưa bao giờ yêu ai cả, anh là người đàn ông duy nhất làm chị ấy động lòng đấy".
"Anh thật sự vô tình đến nỗi vừa khôi phục trí nhớ là đi liền sao?"
"Hơn nữa, anh cũng chỉ là có cảm giác sắp nhớ lại được thôi mà. Để tôi nói cho anh nghe, rất nhiều người bị mất trí nhớ đều có cảm giác đó, nhưng lỡ ai không được như ý thì suốt đời đều không thể nhớ lại được".
Cảm xúc của Mục Thiên Thiên hơi kích động: "Anh đừng nghĩ nhiều nữa, ở bên chị ấy có được không?"
"Anh đừng lo gì cả, nếu có một ngày anh thật sự nhớ lại mọi chuyện, nếu như anh đã yêu người nào khác thì chị ấy nhất định sẽ không dây dưa với anh đâu".
"Sinh ra trong gia tộc lớn là đã khổ lắm rồi, ngay cả cơ hội lựa chọn hạnh phúc cũng không có, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, gia tộc đã tán thành nhưng anh lại không đồng ý, chuyện này quá tàn nhẫn với chị ấy".
"Anh này, chị họ tôi thật sự tốt lắm, tốt vô cùng, sau này cũng sẽ là một người vợ hiền, xem như tôi cầu xin anh, ở bên chị ấy đi, được không?"