Chương 362: Ăn chai rượu
Đúng lúc này Dương Thanh bỗng nhận thấy được sự nài nỉ trong mắt Hàn Phi Phi, anh lập tức hiểu ra.
Thì ra cô ta muốn lấy anh làm lá chắn, lúc này Dương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Dương Thanh hơi cong khóe môi, Hàn Phi Phi biết Dương Thanh đã đồng ý giúp cô ta rồi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Phi Phi bước lên phía trước khoác tay Dương Thanh.
"A!"
Mọi người đều ngây người, khẽ há miệng, thậm chí con có người kinh ngạc thốt lên.
Hàn Phi Phi là công chúa nhỏ được nuông chiều nhất của nhà họ Hàn. Ông nội là ông chủ nhà họ Hàn, bố là người thừa kế của nhà họ Hàn. Nếu sau này ai cưới được cô ta thì rất có khả năng sẽ quản lý nhà họ Hàn.
Dù sao Hàn Khiếu Thiên cũng chỉ có một người con trai là Hàn Diệp, mà Hàn Diệp cũng chỉ có một đứa con gái là Hàn Phi Phi, vị trí chủ gia tộc sau này chỉ có thể truyền lại cho Hàn Phi Phi.
Đây cũng là lý do vì sao mà Ninh Thành Vũ lại nghĩ mọi cách để tán đổ Phi Phi.
"Ninh Thành Vũ, anh Thanh mới là người đàn ông trong lòng tôi. Bây giờ anh đã biết tại sao tôi lại nói đời này anh không còn cơ hội nào nữa chưa?"
Lúc Hàn Phi Phi nhìn Ninh Thành Vũ, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Ninh Thành Vũ yên lặng, mặt xanh mét, lúc này hắn có cảm giác mình bị cắm sừng.
Suy cho cùng, trong lòng hắn, Hàn Phi Phi đã là người phụ nữ của mình từ lâu rồi.
Nhưng mà lúc này Hàn Phi Phi lại khoác tay người đàn ông khác, dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra bản thân đã hoàn toàn đánh mất cơ hội.
Nhưng ngay sau đó, một cơn giận mãnh liệt, tràn ngập trong đầu Ninh Thành Vũ.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Ninh Thành Vũ hỏi lại lần nữa.
Đây là lần thứ ba hắn hỏi thân phận của Dương Thanh trong ngày hôm nay nhưng Dương Thanh vẫn chưa từng trả lời.
Nếu đối phương đúng là cậu chủ nhà giàu đến từ tám gia tộc lớn ở Yến Đô thì cũng đành thôi, nhưng nếu không phải thì sao hắn cam lòng để Dương Thanh cướp đi người phụ nữ của mình chứ?
"Ninh Thành Vũ, anh muốn làm gì?"
Vẻ mặt Hàn Phi Phi lạnh lùng giống như gà mái mẹ che chở cho gà con, chỉ sợ Ninh Thành Vũ sẽ tìm Dương Thanh trả thù.
Ninh Thành Vũ thấy vậy càng tức giận hơn, hắn nghiến răng nói: "Nếu anh đúng là đàn ông thì đừng núp sau lưng phụ nữ nữa, có giỏi thì nói ra thân phận của anh đi!"
Hàn Phi Phi vừa muốn phản bác thì bị Dương Thanh kéo nhẹ về sau.
"Tôi có thân phận gì, cậu không có tư cách biết!"
Dương Thanh bình tĩnh nói: "Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, tôi là người mà cậu không thể đắc tội được đâu!"
Một câu nói, khiến cho cả sảnh tiệc yên lặng như tờ.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn Dương Thanh, rất nhiều cô gái nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Sự bá đạo và tự tự tin của Dương Thanh không giống như đang làm màu.
Nhất là sau lưng anh, một bên là Trần Anh Hào, con cháu của nhà họ Trần quyền thế nhất Châu Thành, bên còn lại là chủ gia tộc trẻ nhất ở tỉnh Giang Bình, Quan Tuyết Tùng.
Ngoài ra còn có con gái của người giàu nhất Giang Hải.
Nhưng lúc này, bọn họ lại rất ăn ý đứng sau lưng Dương Thanh, rõ ràng Dương Thanh mới là trung tâm của bọn họ.
Một thanh niên như thế này, thân phận và bối cảnh sẽ ghê gớm đến nhường nào?
"Cô Phi Phi, cô tuyệt đối đừng bị thằng nhãi này gạt. Trên người anh ta cộng từ trên xuống dưới còn chưa đáng giá một nghìn đồng đấy!"
Ấy thế mà lại có kẻ ngốc không tin điều này. Lúc này, tay sai Phùng Nghĩa Cần vẫn luôn đứng sau lưng Ninh Thành Vũ đứng ra mỉa mai nói: "Nếu anh ta đúng là cậu chủ của nhà giàu nào đó thật thì tại sao lại ăn mặc như thế này?"
"Có lẽ các người không biết, lúc nãy khi tôi và cậu Vũ đến đây, ở bãi đậu xe đã nhìn thấy anh ta chạy chiếc Phaeton cũ rích đến".
"Các người nghĩ thử xem, một gã trai như thế thì gia cảnh tốt đến đâu được?"
Phùng Nghĩa Cần liếc nhìn đám đông xung quanh mình bằng vẻ mặt khinh thường.
Sau khi nghe anh ta nói vậy, quả thật có một số người lộ ra vẻ nghi ngờ trong ánh mắt.
Dù sao mấy lời Phùng Nghĩa Cần nói đều là sự thật. Cách ăn mặc của Dương Thanh rất xuề xòa, hơn nữa xe của anh cũng thuộc dạng lỗi thời.
"Anh câm miệng cho tôi!"
Hàn Phi Phi nổi giận đùng đùng quát lên với Phùng Nghĩa Cần: "Anh là cái thá gì mà dám sỉ nhục anh Thanh của tôi?"
"Cô Phi Phi, tôi cũng là vì lo cô bị người khác lừa gạt mà?"
Bị quở trách trước mặt người khác nhưng Phùng Nghĩa Cần cũng không tức giận, chỉ cười ha ha nói.
Anh ta nói xong lại nhìn Dương Thanh, thái độ vô cùng hống hách nói: "Ranh con, vừa nãy không phải mày rất lợi hại sao? Không phải mày nói ngay cả cậu Vũ cũng không đắc tội được mày sao?"
"Đã như vậy, mày đến đây dự sinh nhật của cô Phi Phi chắc cũng phải chuẩn bị quà nhỉ?"
"Hay là bây giờ mày lấy ra cho mọi người xem thử món quà của mày có xứng để làm bạn trai của cô Phi Phi không?"
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Dương Thanh.
Quả thật có người nghi ngờ thân phận của Dương Thanh, cũng rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc một chàng trai ăn mặc xuề xòa này sẽ chuẩn bị món quà như thế nào?
Hai mắt Ninh Thành Vũ chợt sáng lên, trước đó hắn còn chưa nghi ngờ nhưng bây giờ Phùng Nghĩa Cần nói vậy, hắn cũng bắt đầu hoài nghi liệu Dương Thanh có phải là bạn trai của Hàn Phi Phi thật không?
Nếu Dương Thanh tùy tiện lấy ra một món quà mấy trăm đồng, điều đó không chỉ chứng tỏ anh ta là một kẻ nghèo rớt mùng tơi mà còn nói rõ mối quan hệ giữa anh ta và Hàn Phi không phải là quan hệ yêu đương.
Vẻ mặt Trần Anh Hào khinh khỉnh, đương nhiên anh ta biết Dương Thanh đã chuẩn bị quà gì. Đó là một vòng tay ngọc phỉ thúy trị giá hơn mười hai triệu.
Chiếc nhẫn kim cương mà Ninh Thành Vũ tặng vừa nãy cao lắm cũng khoảng mười triệu, nhưng vẫn kém xa so với vòng tay ngọc phỉ thúy mà Dương Thanh chuẩn bị.
Sắc mặt Hàn Phi Phi hơi khó coi, bởi vì Dương Thanh là ân nhân cứu mạng Hàn Khiếu Thiên, nên ông cụ đã cố ý dặn dò không được phép điều tra Dương Thanh.
Cô ta cũng chỉ biết Dương Thanh rất lợi hại, nhưng lại không biết rõ thân phận thật sự và tài lực của Dương Thanh.
Theo cô ta thấy cho dù Dương Thanh có chuẩn bị quà cho cô ta thì cũng chỉ là món quà bình thường mà thôi.
"Tôi đã nhận được quà sinh nhật của anh Thanh từ trước rồi, việc này có liên quan gì đến anh?"
Hàn Phi Phi lập tức quát lên.
Phùng Nghĩa Cần cười khẩy: "Cô Phi Phi, chắc không phải tên này không hề chuẩn bị quà cho cô cho nên cô mới cố ý nói mấy lời này để giải vây cho anh ta đấy chứ?"
"Phi Phi, chiếc nhẫn kim cương Trái tim tình yêu mà anh định tặng em trị giá đến chín triệu chín trăm chín mươi nghìn đấy, tem giá vẫn còn đây này".
Ninh Thành Vũ cũng thừa dịp nói: "Nếu anh ta đúng là bạn trai em thật thì món quà anh ta tặng em hẳn cũng không kém anh đâu nhỉ?"
"Cậu Vũ, cậu nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của anh ta đi, sao có thể mua nổi món quà đắt giá hơn của cậu chứ? Nếu anh ta có thể lấy ra được món quà đắt hơn của cậu, tôi sẽ ăn luôn chai rượu này!"
Phùng Nghĩa Cần cười ha ha, lời nói ngập tràn sự mỉa mai.
"Anh..."
Hàn Phi Phi tức giận bừng bừng, cô ta vừa muốn nổi nóng thì Dương Thanh bỗng cười rộ lên, trêu chọc nhìn Phùng Nghĩa Cần nói: "Mày chắc chắn sẽ ăn chai rượu nếu tao lấy ra được món quà đắt giá hơn món quà của Ninh Thành Vũ chứ?"
"Má! Chê mày mập mày còn cười được? Một thằng nghèo xác nghèo xơ như mày cũng dám giả làm cậu chủ nhà giàu? Ông mày đã nói rồi thì sẽ không nuốt lời, chỉ cần mày có thể lấy ra được món qua đắt giá hơn, ông mày sẽ ăn chai rượu cho mày xem!"
Phùng Nghĩa Cần vừa nói vừa nhấc một chai rượu lên, vẻ mặt hung dữ nói: "Nếu mày không lấy ra được thì mày phải ăn chai rượu này cho tao!"
----------------------------