Chỉ là, Võ Dương Bình đã rời đi, sao có thể nghe thấy lời hắn ta được.
Còn mấy võ giả đi theo Võ Dương Bình cũng tránh như tránh tà, vội vàng rời đi.
Chỉ còn lại duy nhất Thiệu Nham ở lại.
“Phụt!”
Thiệu Nham bỗng nóng rực trong người, phun ra máu, lập tức ngất đi.
Cùng lúc đó, Lưu Khánh dẫn Dương Thanh đến một sân viện nhỏ chỉ có một căn phòng duy nhất.
Lưu Khánh nói: “Cậu Dương, đây là nơi sư phụ tôi ở, cậu đợi một lát, tôi đi báo với sư phụ một tiếng”.
Hắn nói rồi đi đến căn phòng giữa sân.
Trước cửa phòng còn có hai đệ tử mặc quần áo của Thiên Hải Tông.
Lưu Khánh chuẩn bị đi vào thì bị hai đệ tử ngăn lại ngoài cửa.
“Các anh muốn làm gì?”
Lưu Khánh quát lớn với hai đệ tử này, rõ ràng, địa vị của hắn cao hơn hai đệ tử này.
Một đệ tử nói: “Lưu sư huynh, tam trưởng lão có lệnh, bất kỳ ai cũng không được làm phiền!”
“Sao?”
Lưu Khánh nhíu mày, hắn biết, hai sư đệ chắc chắn sẽ không nói dối, vậy cũng có nghĩa là, thật sự là do tam trưởng lão ra lệnh, họ không thể đi vào?
Hắn nhìn chăm chăm vào trong phòng, lập tức quay về bên cạnh Dương Thanh, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cậu Dương, thật xin lỗi, chúng ta lại phải đợi một lát rồi!”
Dương Thanh nhíu mày, anh có thể cảm nhận được, trong phòng có một luồng hơi thở rất mạnh, rõ ràng là của tam trưởng lão của Thiên Hải Tông.
“Được!”
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thanh vẫn đồng ý.
Cứ như vậy, nửa tiếng trôi qua, tam trưởng lão vẫn chưa đi ra khỏi phòng.
Vẻ mặt Lưu Khánh căng thẳng nhìn căn phòng.
Vẻ mặt Dương Thanh dần mất kiên nhẫn, thứ nhất, anh đến Thiên Hải Tông bàn chuyện hợp tác, nhưng quan trọng hơn là vì muốn tìm cách cứu Tần Thanh Tâm ra khỏi Hợp Hoan Tông.
Nếu trước đó có thể kết tình hữu nghị với Thiên Hải Tông thì sẽ rất có lợi cho anh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Dương Thanh bình tĩnh lại, đợi cũng đã đợi rồi, bèn dứt khoát nhắm mắt tu hành.
Cứ vậy, thời gian trôi qua được một tiếng, tam trưởng lão của Thiên Hải Tông vẫn chưa lộ mặt.
Trên trán Lưu Khánh toát đầy mồ hôi, hắn không biết vì sao sư phụ của mình đã đồng ý gặp Dương Thanh nhưng giờ lại cứ đóng cửa không ra?
Hắn thật sự sợ Dương Thanh không nhẫn nhịn mà bùng nổ tại đây.
Hơn nữa, Lưu Khánh cũng biết rõ Thiên Hải Tông không phải là lựa chọn hợp tác duy nhất của Dương Thanh, một khi chọc điên Dương Thanh thì anh nhất định sẽ từ bỏ họ.
Ở thế tục, hắn đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Dương Thanh, ngay cả linh hồn đại năng viễn cổ nhập vào Đỗ Ngọc Sơn mà cũng bị anh tiêu diệt.