Từ những lời của Long Dược, Dương Thanh cảm nhận được nguy hiểm.
Ban nãy hai người đánh nhau, năng lực tương đương, về cơ bản Dương Thanh đã bộc phát hết sức nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đấu với Long Dược.
Từ những lời của Long Dược, Dương Thanh hiểu đối phương đang chuẩn bị dốc hết sức đối phó anh.
“Trước khi giết mày, tao rất muốn biết rốt cuộc mày là ai?”
Long Dược lại hỏi lần nữa, nghi ngờ nói: “Tao vẫn phải thừa nhận nếu ở Hoài Thành, thiên phú võ thuật của mày có thể lọt top ba”.
“Tao không tin người như mày lại không có lai lịch hùng hậu”.
Dương Thanh cười chua chát, lúc trước Vũ Vũ Lan cũng nói với anh như vậy, cả Lưu lão quái của Miêu Thành sắp bị anh giết cũng cho rằng anh có lai lịch rất mạnh.
Nhưng anh thật lòng không biết mình lại có lai lịch mạnh cỡ nào.
Anh chỉ biết nhiều năm trước, mẹ ruột của anh đã chết vì bệnh.
Còn bố ruột của anh, anh vẫn hoàn toàn không biết người đó là ai.
Chẳng lẽ lai lịch của bố mình rất lớn?
“Bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì không?”, Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.
Long Dược đã hạ quyết tâm muốn giết anh rồi, nếu thế thì dù có làm rõ lai lịch của anh, liệu ông ta có chịu buông tha cho anh không?
“Mày nói đúng lắm, đúng là vô nghĩa. Mày mà không chết thì đó sẽ là cơn ác mộng của Hoàng tộc họ Long. Tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày phải chết”.
Long Dược dứt lời, một luồng khí thế càng kinh khủng hơn toát ra từ người ông ta.
Cảm nhận được hơi thở của Long Dược đang càng ngày càng mạnh, mặt Dương Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Anh có thể cảm nhận được trong chớp mắt, dường như Long Dược đã đột phá cảnh giới võ thuật.
Nửa tháng trước anh đã từng đấu với Vũ Vũ Lan của Hoàng tộc họ Vũ, mà thực lực của Vũ Vũ Lan là Siêu Phàm Tam Cảnh.
Bây giờ, dường như hơi thở võ thuật trên người Long Dược giống hệt hơi thở võ thuật trên người Vũ Vũ Lan.
Anh có thể đánh bại Vũ Vũ Lan nhưng không có nghĩa anh có thể đánh bại Long Dược.
Bởi vì lúc đấu với Vũ Vũ Lan, anh đang trong trạng thái cuồng bạo, bởi vì trong cơ thể anh vẫn còn liều thuốc hoàn mỹ.
Không những thế còn có ba viên thuốc có thể tăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh.
Sau đó, anh lại đấu với Black Doctor thực lực gần như Siêu Phàm Ngũ Cảnh, là vì Black Doctor lại rót cho anh liều thuốc siêu hoàn mỹ, một loại hoàn toàn mới, tác dụng còn kinh khủng hơn.
Nhưng bây giờ cảnh giới võ thuật của anh vẫn dừng ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, lại không có viên thuốc tăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, miễn cưỡng có thể dùng cách của mình để tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Dù vậy anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh.
Mà Long Dược thì tăng thẳng từ Siêu Phàm Nhị Cảnh lên Siêu Phàm Tam Cảnh.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn!
“Vốn dĩ tao định tìm một cơ hội thích hợp rồi hẵng đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng tao phát hiện nếu cứ ở Siêu Phàm Nhị Cảnh thì khó mà giết mày được”.
Long Dược hờ hững nhìn Dương Thanh như thể đang nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay tao sẽ đột phá”.
“Mày có thể ép tao đột phá để giết mày, riêng việc này thôi cũng đã vinh dự cho mày lắm rồi!”
Mặt Dương Thanh khá khó chịu, anh nhìn Long Dược chằm chằm: “Ông và tôi không hề có xích mích hay hận thù gì, ông cũng biết rõ cái chết của Long Khoa không hề liên quan đến tôi. Thậm chí ông cũng bị Long Hoàng lợi dụng để giết tôi”.
“Vậy mà ông vẫn định đấu đến cùng với tôi à?”
“Tôi có thể đồng ý với ông rằng chỉ cần ông chịu thua, tôi sẽ tha cho Hoàng tộc họ Long!”
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh cúi đầu, không phải vì anh sợ mà anh không biết, một khi anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì liệu có tỉnh táo được không.
Trong khoảng thời gian này, anh đang luyện cách tiến vào trạng thái cuồng bạo rồi giải trừ nó nhưng bây giờ là thực chiến.
Một khi đấu trận sinh tử với Long Dược, khó mà đoán được kết quả.
Tiến vào trạng thái cuồng bạo càng lâu, anh càng khó kiểm soát bản thân, cũng có nghĩa là anh phải đánh bại Long Dược trong khoảng thời gian ngắn. Nếu vượt quá một khoảng thời gian nhất định, anh khó mà tỉnh táo lại được.
Thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời.
Nghe Dương Thanh nói, Long Dược bật cười, cười giễu cợt: “Vốn dĩ tao cứ tưởng mày sẽ dốc hết sức đấu với tao nhưng không ngờ chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi”.
“Mày làm tao thất vọng quá!”
Mặt Dương Thanh tối sầm, không ngờ mình không muốn cả hai đều thiệt nhưng lại bị Long Dược nghĩ là mình sợ.
Lúc trước khi anh chiến với Black Doctor, mặc dù sức chiến đấu của Black Doctor là Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng ông ta vẫn bị thương nặng.
Huống chi Long Dược mới có Siêu Phàm Tam Cảnh?
“Ông muốn đấu một trận sống còn với tôi đúng không?”, giọng Dương Thanh trầm xuống.
“Dương Thanh, mày tự đề cao bản thân mình quá rồi đó”.
Long Dược không giận mà còn cười: “Một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như mày mà dám nói vậy với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, mày không thấy buồn cười à?”
Dương Thanh không nói gì, chỉ là ánh mắt đang nhìn Long Dược dần lạnh lẽo.
“Nếu ông đã muốn chiến, tôi mà không đồng ý, chắc ông thất vọng lắm nhỉ?”
Dương Thanh nói bâng quơ.
Cảm nhận được sự bình tĩnh của Dương Thanh, bỗng dưng Long Dược hơi luống cuống, ông ta cảm nhận được sự đe doạ của Dương Thanh.
“Thằng nhóc, tao biết mày cũng có cách để trở nên mạnh hơn nhưng dù gì tao cũng là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh. Một khi tao mà ra tay rồi, mày sẽ không còn cơ hội ra tay đâu”.
Long Dược nheo mắt nói: “Bây giờ tao cho mày được sử dụng cách để trở nên mạnh mẽ, nhường mày ba chiêu. Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội ra tay!”
“Nếu đã vậy thì tôi không khách sáo!”
Dương Thanh dứt lời, chân chuyển động, xông về phía Long Dược.
“Hả?”
Long Dược nhíu mày, ông ta cứ tưởng Dương Thanh sẽ dùng cách gì đó để mạnh hơn rồi đấu với ông ta nhưng không ngờ anh vẫn giữ thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh để đấu.
Chẳng lẽ Dương Thanh không có chiêu gì để mạnh hơn?
Long Dược âm thầm phỏng đoán.
Đúng lúc này, Dương Thanh đã vọt đến trước mặt ông ta, Long Dược vừa dịch chân là tránh được ngay.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, phần núi đá chỗ ông ta mới vừa đứng đã vỡ tung.
“Rầm!”
“Rầm!”
Ngay sau đó, hai đòn tấn công kinh khủng ập xuống liên tục.
Ba chiêu liên tục, quả nhiên Long Dược không hề ra tay với Dương Thanh, ông ta chỉ liên tục tránh. Mà Dương Thanh thì đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể động đến Long Dược.
Mặc dù Siêu Phàm Nhị Cảnh và Siêu Phàm Tam Cảnh chỉ cách nhau có một bậc nhưng chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới biết một bậc nhỏ này chênh nhau đến nhường nào.
“Hết ba chiêu rồi, tiếp theo nếu cậu vẫn ra tay với tôi, tôi sẽ không nể tình đâu”.
Long Dược nheo mắt nói.
Bỗng nhiên một luồng hơi thở võ thuật kinh khủng bộc phát trong người ông ta.
Trong khoảnh khắc này, ông ta cứ như vị vua của vùng trời này, khống chế tất cả sinh linh.
Dù có là Dương Thanh thì cũng cảm nhận được hơi thở đàn áp kinh khủng này nhưng anh vẫn kiên quyết. Lúc nhìn về phía Long Dược, trong mắt anh chỉ có ý chí chiến đấu chứ không hề có ý định sẽ lùi bước.
“Giết!”
Dương Thanh gầm lên một tiếng rồi lại nhào về phía Long Dược.
“Rầm!”
Nhưng anh chưa kịp vọt đến trước mặt Long Dược thì Long Dược đã vọt đến trước mặt anh. Ông ta đá một cái, Dương Thanh cảm giác lồng ngực mình sắp vỡ tan, cơ thể bay lên không trung rồi văng ra mười mấy mét..
Không chịu nổi dù chỉ một chiêu?
Dương Thanh phun một búng máu, mặt tái mét.
“Trước mặt tao, mày của bây giờ giống hệt một con kiến, làm sao mà đấu với tao được?”
Lúc Long Dược nhìn Dương Thanh, ánh mắt ông ta đầy khinh thường.
Dương Thanh cắn chặt răng cố gắng bò dậy, lúc nhìn Long Dược, ánh mắt anh cực kỳ kiên quyết: “Đến đây đi!”
Dương Thanh vừa dứt lời, anh lại xông về phía Long Dược.
“Rầm!”
Chưa kịp đụng được Long Dược thì anh đã bị đối phương đánh bay.
“Rầm rầm rầm!”
Ngay sau đó mấy lần liên tục, Dương Thanh giống như con gián đập mãi không chết, cứ xông về phía Long Dược hết lần này đến lần khác rồi để bị ông ta đánh bay.
"Dương Thanh, lòng can đảm của mày rất đáng được khen ngợi nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật tao sẽ giết mày”.
Long Dược kiêu ngạo đứng trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Kiếp sau, nhớ rõ là đừng trêu người của Hoàng tộc họ Long nữa!"
Vừa dứt lời, ông ta giơ một chân lên giẫm mạnh xuống đầu Dương Thanh.
Giây tiếp theo, một luồng hơi thở võ thuật bùng nổ trong cơ thể anh.
“Ầm!”
Mắt thấy chân Long Dược chuẩn bị giẫm xuống, Dương Thanh chợt dồn hết sức vào tay phải rồi tung quyền thật mạnh.