Hai người đều biến sắc, họ cứ nghĩ tuy chênh lệch giữa mình và Vương Côn lớn nhưng vẫn có sức đánh một trận, nào ngờ khi ở trước mặt đối phương, họ còn không thể đánh trả.
Điều khiến họ khiếp sợ chính là rốt cuộc đối phương đã dùng thủ đoạn gì? Mà khiến họ không sao động đậy nổi.
“Nếu ông dám tổn thương họ, dù có chết tôi cũng không đến gia tộc Bách Lý với ông đâu!”
Đúng lúc Vương Côn chuẩn bị ra tay với anh em nhà họ Tống, Phùng Tiểu Uyển bỗng chắn trước hai người, tức giận nhìn về phía Vương Côn.
Lúc này, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ kiên định.
Vương Côn nhíu mày, lão ta có thể cảm nhận được nếu mình giết anh em nhà họ Tống, Phùng Tiểu Uyển sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Phải biết rằng ngay cả giới Cổ Võ cũng không có nhiều luyện đan sư, Phùng Tiểu Uyển có thể luyện chế đan dược, đủ để thấy giá trị của cô ta lớn bao nhiêu, nếu Phùng Tiểu Uyển gặp bất trắc thật, chủ của gia tộc Bách Lý cũng sẽ không tha cho lão ta.
Lão ta cũng không mang họ Bách Lý, mà chỉ là một trong số rất nhiều cao thủ được gia tộc Bách Lý mời chào, nếu gia tộc Bách Lý muốn giết lão ta thì không cần lý do.
Một khi đến gia tộc Bách Lý, chắc chắn Phùng Tiểu Uyển sẽ được coi trọng, khi đó ở gia tộc Bách Lý, địa vị và thân phận của Phùng Tiểu Uyển sẽ vượt xa lão ta.
Nghĩ tới đây, Vương Côn vội thu hồi khí thế, anh em nhà họ Tống lập tức cảm nhận được cảm giác bị trói buộc kia đã biến mất.
Vương Côn cũng thay đổi thái độ, cười ha hả, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Cô Phùng, tôi chỉ đùa với họ một chút thôi, cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý đến gia tộc Bách Lý với tôi, tôi sẽ không làm khó ai hết”.
Phùng Tiểu Uyển lạnh lùng nhìn Vương Côn, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông ra ngoài trước đi, tôi nói với họ mấy câu rồi sẽ tới gia tộc Bách Lý với ông”.
“Được, tôi chờ cô bên ngoài!”
Vương Côn vội đồng ý rồi rời khỏi phòng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn đám người Phùng Tiểu Uyển.
“Tiểu Uyển, em không được tới giới Cổ Võ với ông ta, một khi em đi theo ông ta, chắc chắn gia tộc Bách Lý sẽ không để em trở về, suốt quãng đời còn lại, em sẽ phải sống ở gia tộc Bách Lý, luyện chế đan dược cho gia tộc Bách Lý”.
Vương Côn vừa rời đi, Ngải Lâm đã nghẹn ngào nói.
Cô ấy sống với Phùng Tiểu Uyển đã lâu, hai người chẳng khác nào chị em, lúc này, thấy Phùng Tiểu Uyển sắp bị đưa đi, cô ấy không yên tâm nổi.
Phùng Tiểu Uyển kéo tay Ngải Lâm, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chị Lâm, em cũng không muốn đến giới Cổ Võ với ông ta, nhưng nếu em không đi, tất cả chúng ta sẽ chết, nếu chúng ta đã không phản kháng được, chi bằng em cứ đi theo ông ta, chứ không thể để em liên lụy mọi người”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, mọi người đều có vẻ uất ức.
Họ đều rất muốn giúp Phùng Tiểu Uyển, nhưng không giúp được.
Đến giờ, họ còn không biết rốt cuộc Vương Côn mạnh đến đâu.
Tống Tả siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Đều do thực lực của các ông quá thấp, không bảo vệ được Tiểu Uyển!”
Phùng Tiểu Uyển cố bình tĩnh, cười gượng, nhìn quanh rồi nói: “Mọi người cứ yên tâm, gia tộc Bách Lý nhắm vào thuật luyện đan của em, cho dù em đến gia tộc Bách Lý thì họ cũng sẽ không làm khó em, còn coi trọng em nữa”.
“Giờ em đến giới Cổ Võ, chưa chắc đã là chuyện xấu, thực lực của anh Thanh tăng rất nhanh, có lẽ không lâu nữa, anh ấy sẽ tới giới Cổ võ, giờ em đến giới Cổ Võ cũng xem như dò đường trước cho anh Thanh, sau khi anh Thanh đột phá Thiên Cảnh rồi đến giới Cổ Võ, không chừng em còn giúp được anh ấy”.