Mục thành chủ gật đầu, mở miệng nói: “Với thực lực của tôi mà cũng không kiểm soát nổi con dao găm này, nói gì tới người khác chứ?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh vô thức nhìn về phía con dao găm đã đâm ngập tường ba phần mười kia, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Anh bước tới, rút dao ra khỏi tường.
Mục thành chủ nói: “Cậu cất dao đi đi!”
Dương Thanh cất dao rồi hỏi: “Ông vừa nói con dao găm này đã bị tôi luyện hóa, nghĩa là sao thế?”
Mục thành chủ mỉm cười: “Hiểu đơn giản thì con dao găm này đã nhận cậu làm chủ nhân, nếu người khác muốn sở hữu nó, nó sẽ không nghe lời, thế nên cho dù người khác lấy được thì cũng không dùng được”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nếu đúng như ông nói, chẳng phải con dao găm này sẽ có sinh mạng ư?”
Mục thành chủ ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Linh khí được gọi là linh khí, bởi vì loại vũ khí này đã có linh tính, tuy không có sinh mạng nhưng lại có thể hòa hợp với võ thuật của chủ nhân”.
“Hay nói cách khác, con dao găm linh khí của cậu đã hòa hợp với võ thuật, thậm chí huyết mạch của cậu, sau này chỉ mình cậu có thể sử dụng nó”.
“Trừ khi ngày nào đó, cậu bị người ta giết chết, liên hệ giữa con dao găm này và cậu biến mất thì nó mới bị các cao thủ khác lấy được, đương nhiên, cho dù như thế, chưa biết đối phương có luyện hóa được nó hay không”.
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh có cảm giác như vừa bước vào một thế giới võ thuật hoàn toàn mới.
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao dao găm linh khí trong tay mình có thể phát huy sức mạnh khổng lồ như thế, cũng không biết tại sao con dao có vẻ bình thường này lại là linh khí.
Nhưng sau khi nghe Mục thành chủ nói, anh đã hiểu ra rất nhiều.
Mục thành chủ nói tiếp: “Tôi định mượn dao găm của cậu một lát, với thực lực của tôi, nếu có linh khí, cho dù Dược Vương tới thì cũng không phải đối thủ của tôi”.
“Nhưng không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, nên tôi cũng không thể dùng nó được”.
Dương Thanh hỏi: “Tôi nghe nói kiếm của kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông cũng là linh khí đúng không?”
Mục thành chủ gật đầu, nói với vẻ cay đắng: “Nhưng cũng giống cậu, thanh kiếm đó đã bị ông ấy luyện hóa, trên đời này, trừ ông ấy ra, không ai có thể kiểm soát thanh kiếm đó được”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh càng lo lắng hơn.
Xem ra chỉ có thể để Tiểu Uyển dùng thuật châm cứu tăng thực lực của kiếm khách Ảnh Tử lên, bằng không Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Mục phủ có chuyện thì họ cũng gặp chuyện theo mất.
“Nhưng cậu cứ yên tâm, cho dù tôi không có linh khí, nếu Dược Vương dám đến, tôi cũng sẽ khiến ông ta có đi mà không có về”.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu thành chủ Hoài Thành không núp trong bóng tối thì thôi, còn nếu ông ta định âm thầm đánh lén tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến ông ta hối hận!”