Dương Thanh đang trong thời khắc đột phá quan trọng, nào ngờ lại có một vị khách không mời mà đến.
Trong lúc nhất thời, hơi thở của anh hơi rối loạn.
“Cậu yên tâm, Bách Lý Kinh Vân tôi không phải người trơ trẽn hèn hạ, tuy tôi tới giết cậu, nhưng bây giờ tôi sẽ không làm thế, sau khi cậu đột phá, tôi sẽ ra tay”.
Bách Lý Kinh Vân như cảm nhận được hơi thở rối loạn của Dương Thanh, bèn bình tĩnh nói.
Ông ta nói rồi không ra tay mà ngồi xếp bằng ở bên cạnh, bắt đầu tu luyện.
Thế giới này rất lớn, hạng người gì cũng có, nhiều khi con người không phân chia theo tốt xấu, chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.
Lời Bách Lý Kinh Vân nói khiến Dương Thanh - người đang định từ bỏ việc đột phá để ra tay thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đột phá.
Trên bầu trời của dinh thự Vân Phong, hiện tượng lạ vẫn tiếp diễn, khiến cả Yến Đô chấn động.
Trong một khu biệt thự sang trọng ở Yến Đô, một người trung niên đeo kiếm Nhật bên hông đang sầm mặt, nhìn chằm chằm về phía dinh thự Vân Phong.
“Người của Chiêu Châu không xứng dẫn đến dị tượng trời đất khủng khiếp như thế, chỉ người của nước Dương ta mới có tư cách đó mà thôi! Cho dù là ai, mình cũng sẽ giết người đó!”
Người trung niên nói rồi tiến về phía dinh thự Vân Phong.
Người trung niên tên Yoshida Kakeru, là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, cũng là cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt Yoshida cử tới vì trận chiến với cao thủ Chiêu Châu lần này.
Hai mươi phút sau, trong một căn phòng ở dinh thự Vân Phong, Bách Lý Kinh Vân đang tu luyện bỗng ngừng lại, mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Ông ta nhìn Dương Thanh vẫn đang tu luyện, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xem ra dị tượng mà cậu dẫn đến đã khiến một số người không kìm lòng được, định tới giết cậu”.
Ông ta nói rồi đi ra ngoài.
Chuyện này khiến Dương Thanh vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Vân định ra ngoài chặn sát thủ giúp anh ư?
Tuy Dương Thanh rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó, anh lại tu luyện tiếp, bây giờ anh đã sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, đang trong giai đoạn quan trọng nhất, phải dốc hết sức để đối phó, một khi thất bại, có lẽ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ngày mai chính là ngày diễn ra trận chiến, không bàn đến trận chiến giữa anh và Bách Lý Kinh Vân, mai là cuộc so đấu giữa cao thủ Chiêu Châu và nước Dương, anh nhất định phải thắng.
Lúc này, Bách Lý Kinh Vân đã đi ra sân, ông ta vừa ra ngoài thì thấy một người trung niên đeo kiếm Nhật đang lạnh lùng nhìn mình.
“Người nước Dương?”
Thấy cách ăn mặc của đối phương, Bách Lý Kinh Vân nhíu chặt mày.
Tuy ông ta là người của gia tộc Cổ Võ, nhưng cũng biết rõ mối thù giữa người Chiêu Châu và nước Dương, cũng chẳng có thiện cảm gì với người nước Dương cả.
Đối phương nói bằng tiếng Chiêu Châu ngắc ngứ: “Quả nhiên không phải Dương Thanh, chắc ông đã gây ra dị tượng đột phá hồi nãy à?”
“Quả nhiên là người nước Dương!”
Sát khí trong mắt Bách Lý Kinh Vân càng rõ hơn, ông ta không trả lời câu hỏi của đối phương mà lạnh lùng nói: “Đường đường là người của thế gia võ thuật nước Dương mà lại đi khiêu chiến cao thủ thế tục của Chiêu Châu, nếu các người có bản lĩnh thì nên đến Thiên Sơn để khiêu chiến gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu mới đúng”.