Dương Thanh suy đoán như vậy không phải không có nguyên do, cứ một thời gian, Phùng Chí Viễn lại sẽ tới trang trại Di Hòa, ở lại trong mật thất chừng một tuần. Trước đây Dương Thanh cũng từng ở trong mật thất, đã từng thử mượn hơi thở kia để tu luyện, cho nên anh đoán rằng, nếu gắng gượng hết sức thì mình có thể chịu được chừng một tuần.
Cảnh giới võ thuật của anh và Phùng Chí Viễn ngang nhau, vậy thì điều này có thể giải thích được rồi.
Cùng lúc đó, tại Hoàng tộc họ Phùng, trong một khu nhà cao cấp, Phùng Chí Viễn đã sa sầm mặt lại.
Trước mặt ông ta, một gã cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng đang quỳ gối, người run lên lẩy bẩy, thấp thỏm nói: "Nhị hoàng tử, tôi cũng không ngờ được, Dương Thanh với Phùng Giai Di đã bị nhốt kín trong mật thất ở trang trại Di Hòa lại vẫn có thể sống sót rời khỏi đó".
"Càng không thể ngờ rằng, ngay bên dưới mật thất của trang trại Di Hòa lại có một động thất, mà động thất này lại thông ra bên ngoài".
Phùng Chí Viễn lạnh lùng hỏi: "Trừ việc này ra, còn phát hiện điều gì nữa không?"
Người hầu quỳ trên mặt đất vội gật đầu: "Trong động chỉ có một chiếc vương tọa, nhưng hơi thở võ thuật tràn ngập trong mật thất trước đó đã biến mất sạch sẽ".
"Mày nói cái gì?"
Phùng Chí Viễn nãy giờ còn cố đè nén lửa giận, nghe tới đây liền bật đứng lên, túm chặt cổ gã người hầu, nhấc bổng lên, tức giận hỏi: "Mày nói là mật thất dưới lòng trang trại Di Hòa đã mất công hiệu tu luyện?"
Gã người hầu sợ đến sắp khóc, Phùng Chí Viễn siết chặt cổ gã quá, chỉ cần tăng thêm chút sức nữa là gã có thể mất mạng ngay tại chỗ.
Người hầu khó khăn gật đầu, cổ gã đã bị túm chặt, không thể phát ra một lời.
"Rắc!"
Phùng Chí Viễn tăng mạnh lực bóp của tay, tiếng xương gãy vang lên giòn giã, giây lát, gã người hầu mất mạng.
"Khốn kiếp! Dám phá hủy mật thất tu luyện của tao, mày chán sống rồi đúng không!"
Lời vừa thốt ra, bóng Phùng Chí Viễn đã biến mất khỏi gian phòng.
Hai mươi phút sau, ông ta đã tới mật thất trong trang trại Di Hòa.
Thử tu luyện, ông ta phát hiện ngay, công hiệu đặc biệt đã biến mất.
Trước đây ông ta chỉ cần vận hành công pháp là có thể đi vào trạng thái tu luyện, nếu coi hơi thở võ thuật thông qua tu luyện mà thành là nước sạch có thể dùng để uống trực tiếp thì tu luyện bên ngoài là phương thức lọc nước bẩn thông qua thân thể để biến thành nước sạch rồi hấp thu, nhưng luồng hơi thở cuồng bạo trong mật thất này lại chính là nguồn nước sạch có thể dùng ngay khi cần.
Nhưng hiện tại, hơi thở võ thuật vốn có thể hấp thu trực tiếp vào thân thể nay lại biến mất, Phùng Chí Viễn phẫn nộ nhường nào thật không khó đoán.
Trước đây, sau khi phát hiện ra mật thất này, tốc độ tu luyện của ông ta đã tiến triển cực nhanh, thiên phú võ thuật của ông ta vốn chỉ bình thường nhưng nhờ mật thất này mà cảnh giới võ thuật đã nhanh chóng tăng lên tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Trong số thành viên thế hệ này ở Hoàng tộc họ Phùng, thực lực của ông ta là gần với Đại hoàng tử Phùng Chí Ngạo nhất.
Nhưng trong Hoàng tộc họ Phùng, Phùng Chí Ngạo chính là thiên tài võ thuật trăm năm có một, chưa tới sáu mươi tuổi đã đạt tới cảnh giứoi Siêu Phàm Lục Cảnh.
Song, Phùng Chí Viễn tin rằng, có mật thất này, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đuổi kịp Phùng Chí Ngạo, mà nay, cảnh giới đã tiến sát Phùng Chí Ngạo rồi, mật thất tu luyện lại mất tác dụng.
"Dương Thanh!"
Phùng Chí Viễn dữ dằn hét lớn, con ngươi lóe lên ý muốn giết người cực kì mãnh liệt.
Ông ta không biết vì sao mật thất tu luyện của mình lại mất công năng đặc biệt, nhưng ông ta có thể chắc chắn, chuyện này có liên quan tới Dương Thanh.
Phùng Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là do mày đã lấy thứ bảo bối gì trong này nên nơi này mới triệt để mất công hiệu tu luyện như thế".
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh rời khỏi trạng thái tu luyện, chậm rãi thở ra một hơi.
Tuy anh tu luyện suốt đêm nhưng hiện tại lại hoàn toàn không buồn ngủ, trái lại còn cảm thấy cực kì tỉnh táo, linh mẫn.
Anh giơ tay, liếc nhìn đồng hồ, đưa mắt về phía nơi ở của Hoàng tộc họ Phùng: "Còn hơn hai tiếng nữa là tới đại lễ sắc phong người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng rồi".
Anh đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, thấy hai bên đường đều treo đèn lồng, cửa chính của các cửa hàng còn treo các loại ruy băng sặc sỡ.
Khắp Hoàng thành Phùng đều như rực rỡ hẳn lên.
Hiển nhiên, Phùng Hoàng đã tỏ thái độ vô cùng coi trọng đứa cháu trưởng Mã Siêu đã mất tích hai mươi sáu năm, bằng không, sao lại phô trương tuyên truyền Mã Siêu trở về đến vậy?
Dương Thanh nhíu chặt mày, Hoàng tộc họ Phùng phô trương tuyên truyền đến thế, nếu mình muốn đưa Mã Siêu rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì quả là một khó khăn không nhỏ.
Dẫu sao, Hoàng tộc cũng cần thể diện, họ đã chào đón Mã Siêu trở về như vậy, Mã Siêu lại bỗng bỏ đi, chẳng phải chuyện này sẽ thành mối nhục của Hoàng tộc họ Phùng hay sao?
"Cộc cộc!"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, giọng của Phùng Chí Ngạo đã vọng vào: "Cậu Thanh, tôi muốn thảo luận với cậu một lát!"
Dương Thanh nhíu mày, Phùng Chí Ngạo vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ?
Anh mở cửa, Phùng Chí Ngạo dẫn theo Phùng Giai Di đi vào.
Dương Thanh ngồi trên sofa, bình thản nhìn hai bố con ngồi đối diện, hỏi: "Đại hoàng tử muốn nói chuyện gì?"
Ngày hôm qua, khi đối mặt với Dương Thanh, Phùng Chí Ngạo vẫn còn giữ thái độ cực kì kiêu ngạo, nhưng nay, vẻ ngạo nghễ lạnh lùng ấy đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt nhuộm vẻ âu sầu.
"Chuyện xảy ra tối qua, Giai Di đã nói cho tôi biết cả, nếu tôi đoán không lầm thì hang động mà hai người đi vào từ trong mật thất của trang trại Di Hòa ấy, ngay cả Phùng Chí Viễn cũng chưa chắc đã biết đến".
Phùng Chí Ngạo bình tĩnh nói: "Sau khi hai người vào mật thất, người lấp kín lối ra chắc chắn là người của Phùng Chí Viễn, mà nay hai người lại thoát ra khỏi mật thất từ động thất kia như vậy, Phùng Chí Viễn nhất định đã cực kì phẫn nộ".
Dương Thanh lạnh nhạt hỏi: "Vậy thì đã sao?"
Thực ra, lòng anh cũng đã thêm vài phần lo lắng, bởi sau khi anh lấy hạt châu trong miệng xác khô đi thì mật thất kia đã mất công năng tu luyện đặc biệt.
Nếu Phùng Chí Viễn mà biết, nhất định sẽ đoán được anh đã lấy đi thứ gì đó trong động thất kia.
Phùng Chí Ngạo bảo: "Cậu không quen biết Phùng Chí Viễn nên không biết cậu ta là người nguy hiểm cỡ nào, ngay cả chính tôi ở trong Hoàng tộc này cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của cậu ta".
"Bình thường, mật thất vốn có công năng tu luyện, nhưng sau khi hai người đi vào động thất, công hiệu tu luyện kia lại biến mất, cậu nghĩ Phùng Chí Viễn sẽ làm gì với cậu đây?"
"Theo những hiểu biết của tôi về Phùng Chí Viễn, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, sẽ tìm cách bắt nhốt cậu lại, sau đó cố gắng cạy miệng cậu để tìm ra rốt cuộc cậu đã lấy đi thứ gì trong động thất kia!"
Nói xong, Phùng Chí Ngạo nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh.
Con ngươi Dương Thanh đột nhiên co rút lại trong một tích tắc, nhưng sự thay đổi ngắn ngủi này vẫn bị Phùng Chí Ngạo tinh mắt bắt được.
Phùng Chí Ngạo thốt lên: "Quả đúng như vậy rồi!"
Dương Thanh nheo mắt, lạnh lùng nói: "Sao tôi lại có cảm giác, Đại hoàng tử tới tìm tôi không phải để bàn chuyện hợp tác mà là để thử tôi nhỉ?"
Phùng Chí Ngạo bình thản nói: "Thứ tôi muốn là quyền thế của Hoàng tộc họ Phùng này, thứ cậu muốn chỉ là anh em bạn bè bình yên rời khỏi đây, tuy mục đích của chúng ta không giống nhau nhưng lại có thể đứng về cùng một phía, đương nhiên lần này tôi tới là để bàn chuyện hợp tác với cậu".
"Tôi vừa nói chuyện đó chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu tôi còn có thể đoán được là cậu đã lấy đi thứ gì từ trong động thất ở trang trại Di Hòa thì Phùng Chí Viễn nhất định cũng đã đoán được".
"Chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, nếu đã thế, giữa hai người nhất định sẽ có một ngày đứng ở thế đối lập, vậy thì, không gian hợp tác của chúng ta vẫn còn rất lớn đấy".
"Cậu chớ quên, nơi này là Hoàng thành Phùng, hôm nay, cậu chỉ có thể hợp tác với tôi thì mới có khả năng đối phó với Phùng Chí Viễn, bằng không, chỉ bằng sức của mình cậu mà muốn đối đầu với Phùng Chí Viễn, lại còn muốn cứu người thì chỉ e không có hi vọng thành công đâu".
"Chỉ còn hơn hai giờ nữa là tới đại lễ sắc phong người thừa kế cho người anh em của cậu, tốt nhất là cậu nên thận trọng suy nghĩ kĩ xem có muốn hợp tác với tôi hay không".